Tình huống của Thành phố Thanh Giang rất đặc thù, Lục Duệ tất nhiên biết mình không thể manh động, hiện tại ban lãnh đạo thị ủy đang tiến hành điều chỉnh, Lục Duệ cảm thấy, mình cũng nên tới tỉnh lý bái phỏng phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu và phó bí thư tỉnh ủy Trần Bân, dù sao về tình về lý, mình nếu như về sau muốn sống yên ở tỉnh H, hai người này coi như là chỗ dựa của mình.
Khi tới cửa nhà Trần Bân, Lục Duệ lại bất ngờ nhìn thấy thính trưởng thính giao thông tỉnh Cao Nghĩa, bất chấp kinh ngạc, Lục Duệ bước lên phía trước chủ động chào hỏi.
"Thính trưởng Cao, chào anh." Lục Duệ cười nói.
Cao Nghĩa hơi sửng sốt, nhìn thấy Lục Duệ thì có chút bất ngờ nói: "Đúng vậy, bí thư Lục, thật là khéo, chúng ta lâu rồi không gặp, hôm nào rảnh cùng nhau ăn cơm nhé."
Lục Duệ bắt tay với hắn rồi cười nói: "Cao thính, giữa anh và tôi thôi bỏ kiểu khách khí đó đi, nếu có thời gian, anh tới Thanh Giang, tôi an bài cho lão huynh anh đi chơi, thế nào?"
"Vậy quyết định thế." Cao Nghĩa mỉm cười nói: "Có cơ hội tôi sẽ tới Thanh Giang chơi, đến lúc đó quấy rầy anh rồi."
Nhìn Cao Nghĩa đi, trong mắt Lục Duệ hiện lên quang mang đạo cổ quái, xem ra Cao Nghĩa đã đầu nhập vào phía Trần Bân, nói như thế, mình cũng có thể nghĩ biện pháp trong giao thông.
Trong nhà Trần Bân trừ bảo mẫu ra thì chỉ có mình hắn, Lục Duệ tới đây cũng không phải là lần đầu tiên, xách giỏ hoa quả vào.
Khi Đi vào phòng Trần Bân bật cười: "Không tồi, anh cuối cùng cũng chẳng khác gì người khác, xách rượu xách thuốc tới cửa, tôi chuyện thứ nhất phải mắng anh cái đã."
Lục Duệ cười ha ha, thầm nghĩ anh mắng thì mắng, bọn họ không phải là chiếu tống bất ngộ.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Trần Bân cau mày: "tới kinh thành thăm lão gia tử chưa?"
Lục Duệ gật đầu, Trần Bân lại tiếp tục hỏi: "Tình huống thế nào?"
Cười khổ lắc đầu, Lục Duệ trầm giọng nói: "Không tốt lắm, bác sĩ nói nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được mấy tháng."
Trần Bân không nói gì, nhưng Lục Duệ lại có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn thấy một chút đau thương, là cán bộ một tay Lâm lão đề bạt, Lục Duệ tất nhiên có thể lý giải tâm tình bi thống của Trần Bân hiện tại, hắn cũng chỉ có thể lặng lẽ uống nước trà.
Thời gian trôi qua một lúc, Trần Bân nhìn Lục Duệ chậm rãi nói: "Lão gia tử đã biết trước mình sẽ có hôm nay, nhưng vừa nghĩ tới ông ta sắp ra đi, trong lòng tôi luôn có chút luyến tiếc."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi minh bạch, ông nội là người tốt."
"Anh có thể lý giải sự khổ tâm của ông ta là tốt rồi." Trần Bân nhìn Lục Duệ: "Anh là lão gia tử giao vào tận tay tôi, cho dù là vì lão nhân gia, tôi cũng phải giúp anh, sau này có chuyện gì thì có thể trực tiếp tới tìm tôi, không phải sợ phiền toái, minh bạch chưa?"
Lục Duệ gật đầu đáp ứng.
"Thế nào, điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang lần này, thị ủy các anh có cảm thấy rất bất ngờ hay không?" Hai người ngồi xuống hàn huyên một lát, Trần Bân hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ cười khổ gật đầu: "Đâu chỉ là bất ngờ, chắc tất cả mọi người đều không ngờ tỉnh ủy có điều chỉnh lớn như vậy.
Nếu như nói đồng chí Vương Triển Bằng bị điều đi thì còn có chút khiến tôi bất ngờ, đồng chí La Xuân Kiều bị điều đi, càng làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi."
Cười ha ha, Trần Bân ý vị thâm trường nói: "Có một số việc biết rồi chưa chắc đã phải dao sắc chặt đay rối, dao nhỏ cũng có thể cắt thịt, hơn nữa còn còn đau hơn."
Lục Duệ nghe vậy ngẩn ra, chưa kịp hỏi Trần Bân nguyên nhân, liền nghe thấy Trần Bân nói:" Anh nói xem, đối với phát triển kinh tế thành phố Thanh Giang, anh có ý tưởng gì? Đừng lấy những lời quan miện đường hoàng ra lừa tôi, tôi tòa soạn báo phóng viên của tòa soạn báo, anh giở giọng với tôi là vô dụng."
Lục Duệ có chút ngượng ngùng cười cười, biết Trần Bân là bảo mình nói thật, nếu không thì sẽ thu thập mình, rơi vào đường cùng, hắn dứt khoát báo cáo với Trần Bân ý tưởng phát triển đối với thành phố Thanh Giang của mình.những ý tưởng này là Lục Duệ đoạn thời gian gần đây dụng tâm nghĩ ra, hắn đến thành phố Thanh Giang gần nửa năm rồi, trong thời gian này xuống địa phương địa phương phía dưới tiến hành khảo sát, sau khi có tìm hiểu đầy đủ về tình trạng phát triển kinh tế của thành phố Thanh Giang, mới có ý tưởng phát triển hiện tại.
Trần Bân rất nghiêm túc nghe báo cáo Lục Duệ, không hề phát biểu bất kỳ ý kiến nào, chỉ thản nhiên nói: "Anh có thể có ý nghĩ này là tốt rồi, tình huống thành phố Thanh Giang rất phức tạp, mấy năm trước kinh tế tăng mạnh, nhưng loại tăng mạnh này hiện tại cho thấy lại là dưới tình huống bỏ qua rất nhiều thứ mới đạt tới, trình độ đời sống của quần chúng không được cải thiện quá lớn, điểm này khi anh khai triển công tác phải chú ý, anh còn trẻ, đừng cân nhắc tới quá nhiềuthứ, phải biết rằng trong công tác cơ sở,cái gì cũng là nói suông, chỉ có thực sự làm ra thành tích mới là chính đạo."
Lục Duệ liên tục gật đầu đồng ý, Trần Bân nói không sai, trong thời gian nửa năm ở thành phố Thanh Giang, Lục Duệ dần dần tìm hiểu được rất nhiều thứ mà mình trước đó không biết, phát triển kinh tế thành phố Thanh Giang mấy năm trước quả thực rất nhanh, nhưng loại phát triển này lại là dị dạng, là hy sinh rất nhiều thứ để đổi lấy, những thứ bị hy sinh trong đó có lợi ích của quần chúng, có tài nguyên quốc hữu, thậm chí còn có cả hoàn cảnh tự nhiên.
Mà Lục Duệ cũng hiểu rõ, phương án này của mình trong mắt theo Trần Bân, không hề kỳ quái, dù sao có thể làm đến vị trí cấp phó bộ, hơn nữa có hi vọng tiến thêm một bước, kiến thức của Trần Bân nếu như chỉ có một chút như vậy, thì ngay cả Lục Duệ cũng sẽ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hai ngườu hàn huyên thêm một lát thì Lục Duệ chủ động cáo từ, Trần Bân gật đầu: "Tỉnh ủy rất chú ý tình huống của thành phố Thanh Giang, đối với anh mà nói, địa phương Thanh Giang này vừa là