Ngày thứ ba sau khi hành động cám ơn chấm dứt.
Lục Duệ quay trở về thành phố Thanh Giang, rất nhiều quan viên của thành phố Lâm Hải bị song quy, trưởng phòng tổ chức Sở Kiếm và bí thư Ủy ban kiểm tra Diêm Quang Minh ở lại thành phố Lâm Hải xử lý hậu sự, mà Lục Duệ thì liền hai đêm không ngủ trực ở bộ chỉ huy, nghe theo hành động của bộ chỉ huy từng bước bắt phạm nhân.
Cuối cùng đợi cho sau khi tất cả nhân viên liên quan sa lưới, Lục Duệ mới trở về thành phố Thanh Giang.
Mã Hướng Đông cũng ở lại, vấn đề của thành phố Lâm Hải không ít, cần cục trưởng công an hắn phối hợp.
Về phần vấn đề cải chế xí nghiệp quốc hữu, Lục Duệ trong lúc ở thành phố Lâm Hải đã gặp chủ tịch tập đoàn Giang Hải Giang Đào, đối mặt với ông chủ muốn giải thích gì đó này, Lục Duệ chỉ thản nhiên nói một câu: "Tập đoàn Giang Hải nuốt vào bao nhiêu thì nhả ra bấy nhiêu, anh nói với Giang Hải, tôi nể mặt cha hắn, không có nghĩa là sẽ nể mặt hắn."
Không ai dám hoài nghi uy lực của những lời này của Lục Duệ, lần này hành động của thành phố Lâm Hải đã nói với mọi người, Lục Duệ hiện tại đang rất tức giận, đao trong tay bước tiếp theo không biết sẽ bổ vào ai.
Trở lại thị lý, Lục Duệ chưa kịp nghỉ ngơi thì liền nhận được một cú điện thoại xa lạ.
"Bí thư Lục, chào anh." Đây là một giọng nói có chút ngả ngớn.
Lục Duệ khẽ cau mày: "Anh là ai? Từ đâu biết được điện thoại của tôi?"
"Ha ha." Người đó phát ra một tiếng cười khẽ, chậm rãi nói: "Bí thư Lục đừng hiểu lầm, tại hạ Ký Hiểu Húc, thành viên hội động quản trị của tập đoàn đầu tư Hồng Hà, tin rằng bí thư Lục đã từng nghe nói tên của tôi?" Ký Hiểu Húc nói.
Lục Duệ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ký đổng sự có việc gì?" Ký Hiểu Húc bình tĩnh nói: "Bí thư Lục quả nhiên là người hào sảng, không thích vòng quanh, vậy tôi vậy tôi cũng không khách khí, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, nghe nói bí thư Lục yêu cầu tập đoàn Giang Hải rời khỏi cải chế tài sản xí nghiệp quốc hữu thành phố Lâm Hải, không biết đầu tư Hồng Hà có cơ hội này hay không?"
"Ha ha ha ha" nằm ngoài dự đoán của mọi người, Lục Duệ không ngờ nghe xong lời nói của Ký Hiểu Húc thì bắt đầu bật cười ha ha.
Lá gan của Ký Hiểu Húc này thật là không nhỏ, không ngờ còn dám cầu đến mình, Lục Duệ hừ lạnh một tiếng trong lòng, lại quên một chuyện, đó chính là hắn trong lần bắt cái gọi là người khiếu oan này, quả thực không cố ý tóm bím tóc của Ký Hiểu Húc, ngược lại âm thầm để Mã Hướng Đông thả cho Ký Hiểu Húc một ngựa, dù sao nếu như thực sự là điều tra ra công tử của tỉnh trưởng Ký Hiểu Húc này có liên quan tới sự kiện tụ tập vây công thị ủy Thanh Giang, vậy mặt mũi của tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ biết để vào đâu?
Lục Duệ tuy rằng trong lòng có một cỗ chính khí, nhưng không có nghĩa là hắn bây giờ còn vẫn cổ hủ như trước kia, biết rõ Hoàng Hiểu Dương và Sở Kiếm có vấn đề, Lục Duệ vẫn chơi trò lá mặt lá trái với họ là có thể nhìn ra được, Lục Duệ hiện tại đã thành thục hơn không ít, biết nên lưu lại dư địa cho mình, dựa theo ý tưởng của hắn, lúc này Ký Hiểu Húc nên minh bạch ý tứ của mình, chủ động rời khỏi thành phố Lâm Hải mới đúng, không ngờ hắn lại tìm tới cửa.
Suy nghĩ của Lục Duệ là, đối với hai người Giang Hải và Ký Hiểu Húc, hắn chuẩn bị đánh một đè một, tập đoàn Giang Hải bởi vì nuốt quá nhiều tài sản quốc hữu, Lục Duệ bắt buộc phải đánh đau, cho nên mới một phát bắt một đám cán bộ lãnh đạo chủ yếu của thành phố Lâm Hải, mục đích chính là nhổ ô dù của bọn họ, buộc Giang Hải phải đi vào khuôn khổ.
Ngoài ra, đầu tư Hồng Hà đừng nhìn là một danh hiệu ngoại tư, Lục Duệ đã bảo Lâm Nhược Lam điều tra, cái gọi là đầu tư Hồng Hà chỉ là công ty bọc ngoài, như lấy tên giống như một công ty nổi danh nước ngoài, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ tuyên truyền vài thứ căn bản không tồn tại.
Vốn tưởng rằng mình cho hắn một bậc thang, người này sẽ thành thành thật thật rời khỏi thành phố Lâm Hải, không ngờ hiện tại lại gọi điện thoại tới chỗ mình.
Thật ra Lục Duệ phạm vào một sai lầm, hắn đã xem nhẹ tâm lý tự đại của đám nha nội này.
Đối với những người như Ký Hiểu Húc và Giang Hải mà nói, Lục Duệ chỉ chẳng qua là một phó bí thư thị ủy có bối cảnh kha khá mà thôi, có lẽ tiền cảnh tương lai không tồi, nhưng so với ông già cấp tỉnh bộ của bọn họ thì chênh lệch thật sự là quá xa, cho nên trong mắt đám người Ký Hiểu Húc, cách làm thả cho mình một đường của Lục Duệ không phải là cảnh cáo, mà là sợ hãi phụ bối của mình, bởi vậy không chỉ là Ký Hiểu Húc không để Lục Duệ trong lòng, ngay cả Giang Hải lúc này cũng không để sự uy hiếp của Lục Duệ ở trong lòng, chỉ là Lục Duệ không biết thôi.
"Bí thư Lục, anh cảm thấy lời nói của tôi rất buồn cười à?" Tiếng cười của Lục Duệ khiến Ký Hiểu Húc rất bất mãn, trầm giọng hỏi Lục Duệ.
Tiếng cười của Lục Duệ đột nhiên im bặt, trầm giọng nói trầm giọng nói: "Ký công tử, anh cảm thấy Lục Duệ tôi là oại người dung quyền mưu tư à? Hay là anh cho rằng có một số việc tôi không biết?"
Ký Hiểu Húc cả kinh, dù sao việc làm của hắn thật sự là quá lớn, nếu như thực sự bị Lục Duệ điều tra ra phía sau chuyện thành phố Lâm Hải tụ tập vây công trụ sở thị ủy có sự tồn tại của mình, vậy sẽ là một đả kích trọng đại đối với lão gia tử, có điều Ký Hiểu Húc lập tức không nhịn được liền bật cười, nói cách khác, đám người Ngô Đại Long không