Quyền Khuynh Nhất Thế

Phiền Toái Tới Rồi


trước sau


Không thể không nói, Lục Duệ hiện tại đã thành thục hơn rất nhiều, tục ngữ có câu, nam nhân sau khi kết hôn luôn có thể trở nên ổn trọng, tựa như Lục Duệ hiện tại, nếu như là lúc trước, Lục Duệ đối mặt với loại áp bách này của Lâm Phụng Thiên và Lâm Phá Quân, nhất định sẽ vỗ bàn đứng lên, nhưng hiện tại hắn đã học được ẩn nhẫn, bình tĩnh đổ cho là an bài của tổ chức.
Lâm Thiên Bình lại có chút không vui, hắn năm nay ba mươi chín tuổi, nếu như không thể mượn cơ hội hiện tại để bước qua cánh cửa giữa cấp xử và cấp thính, vậy sĩ đồ tương lai của hắn chắc sẽ không có phát triển.

Cho nên đối với chuyện lần này hắn rất coi trọng, nhưng hiện tại thái độ của Lục Duệ lại khiến Lâm Thiên Bình rất là bất mãn, theo hắn, Lục Duệ chỉ là ỷ vào uy phong của Lâm gia mới đi tới được vị trí cho tới hôm nay, lúc này Lâm gia muốn hắn làm ra cống hiến, hắn nên ngoan ngoãn đáp ứng mới đúng, lại có hai vị trưởng bối Lâm Phụng Thiên và Lâm Phá Quân ở đây, Lâm Thiên Bình tất nhiên là không dám lỗ mãng, có điều ánh mắt nhìn Lục Duệ lại có chút không tốt.
Lục Duệ không tiếp tục dây dưa với họ nữa, mỉm cười chào Lâm Phá Quân rồi cáo từ Lâm Phụng Thiên: "Cha, con còn có việc, xin đi trước."
Lâm Phụng Thiên nhíu mày, tựa hồ có chút không quá hài lòng với thái độ của Lục Duệ, nhưng nghĩ một lát vẫn im lặng, chỉ thản nhiên nhìn Lục Duệ, tựa hồ đang căn dặn: "Chuyện Trên công tác tôi không nói nhiều, cậu trở về an bài một chút, tỉnh trưởng Ký Thiên Vũ của tỉnh cậu là đồng chí tốt, anh ta cũng rất tán thưởng cậu, có thể được như vậy, tôi rất yên tâm."
Nghe vậy người Lục Duệ đột nhiên cứng lại, đổi sắc, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, xem ra kinh thành hệ và Lâm gia muốn hợp tác, Lâm Xuân Dương nói với mình hắn và Ký Thiên Vũ có quen biết, hơn nữa nghe ngữ khí của Lâm Xuân Dương thì giao tình của hai người rất sâu.

Lâm Phụng Thiên hôm nay lại nói như vậy với mình, tuy rằng không có nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, chính là hy vọng mình ở thành phố Thanh Giang sẽ dựa vào Ký Thiên Vũ.


Rất rõ ràng sau khi Trần Bân điều đi, lực lượng của Lâm hệ ở tỉnh H sẽ nghiêng về phía Ký Thiên Vũ.
Há miệng, Lục Duệ muốn nói gì đó, mà nghĩ một lát lại thôi.

Nếu người ta căn bản không coi mình là người một nhà, vậy thì việc gì phải tiếp tục nhiều lời với họ? Trầm ngâm một chút, Lục Duệ không nbosi gì, cầm túi rời khỏi Lâm gia.
Tới cửa lớn, ngẩng đầu nhìn nhìn thái dương trên bầu trời, trong lòng Lục Duệ có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, hắn cảm giác mình lần này ở kinh thành đã chứng kiến đủ loại tình trạng của Lâm gia.

Giống như một tòa nhà sắp đổ, tuy rằng chưa tiến hành xong đàm thoại với Lâm Phụng Thiên, nhưng Lục Duệ có thể cảm thấy rõ ràng y không hài lòng với sự cự tuyệt uyển chuyển của mình, hắn có chút không hiểu là, làm tới vị trí của Lâm Phụng Thiên, sao có thể không nhìn ra sự phát triển của mình đến bây giờ căn bản không có quan hệ quá lớn với Lâm gia? Bất kể là Hàn Định Bang, Hoàng Thế Hùng hay là Trần Bân cũng thế, trong mắt những người này, đám người họ Lâm này phỏng chừng quan hệ cũng không lớn mình? Nhưng vì sao Lâm Phụng Thiên còn có thể đồng ý với đề nghị nhìn như hợp lý nhưng Trên thực tế lại là cực kỳ vô sỉ của Lâm Phá Quân?
Chẳng lẽ nói y đã thật sự mất đi sức phán đoán?
Lắc đầu, Lục Duệ thực sự là nghĩ không thông việc này, trong những người mà hắn gặp, nhưng là các lãnh đạo có thể trở thành người lãnh đạo đảng và quốc gia như Hàn Định Bang và Hoàng Thế Hùng, sức khống chế và lực quan sát biểu hiện ra hơn xa người bình thường, nhưng hôm nay Lâm Phụng Thiên ở trước mặt Lục Duệ, lại thực sự khiến hắn có chút bất ngờ, bởi vì Lục Duệ phát hiện Lâm Phụng Thiên từ sau khi Lâm Phá Quân đi vào, rất để ý tới lời nói của Lâm Phá Quân, thậm chí đạt tới mức nói gì nghe nấy, chẳng lẽ Lâm gia hiện tại là Lâm Phá Quân làm chủ sao?
Lục Duệ đối với điều này hoàn toàn không biết gì cả, hắn phát hiện từ khi Lâm lão bệnh nặng không thể trông coi công việc, sau khi Lâm Phụng Thiên truyền ra tin tức sắp về hưu, biến hóa của biến hóa rất lớn, mấy lần mình trở lại kinh thành, rất nhiều lúc ở bên Lâm gia phải nhận những ánh mắt không có thiện ý.


Lục Duệ vốn cho rằng là vì chuyện của mình và Lâm Nhược Lam vẫn để lại một cây đinh trong lòng người Lâm gia, nhưng không hiện tại ngờ loại tình huống này không ngờ càng lúc càng nghiêm trọng, đã tới mức bắt mình phải dùng tiền đồ chính trị để đổi lấy lợi ích cho Lâm gia.
Tuy rằng Lục Duệ vẫn mang tâm tư nhường nhịn với mọi người của Lâm gia, nhưng đó là bởi vì đối với Lâm lão gia tử, dù sao lão nhân cũng giúp Lục Duệ không ít, nhưng đối với Lâm gia, Lục Duệ lại không có tình cảm sâu như vậy, hơn nữa trên vấn đề liên quan đến phát triển tiền đồ của mình, Lục Duệ nhất định không thể bởi vì một câu của Lâm Phụng Thiên và Lâm Phá Quân liền lựa chọn thỏa hiệp, đây là không có bất kỳ đường sống nào cả.
Nhưng hiện tại Trần Bân sắp điều đi, thành phố Thanh Giang lại sắp có biến hóa mới, hơn nữa Lâm gia lúc này lại gây phiền cho mình, Lục Duệ không muốn mọi chuyện cứ nhất nhất nhằm vào mình, vừa nghĩ vậy tâm tình của Lục Duệ càng kém tới cực điểm.
Tính toán của Lâm gia trong lòng Lục Duệ rất rõ ràng, dù sao hắn đã ở trong quan trường nhiều năm, loại chuyện hái quả đào này không chỉ gặp qua một lần, tình huống hiện tại rõ ràng chính là Lâm gia bởi vì Lâm Phụng Thiên xuống đài mà thế lực khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó lão gia tử nếu như qua đời, Lâm gia tất nhiên sẽ trải qua một cơn sóng lớn, mà vào lúc này, để phòng ngừa kẻ địch của Lâm gia thừa dịp gia tộc ở trạng thái hư không phát động tấn công, Lâm gia tất nhiên phải tìm kiếm minh hữu.
Cái này vốn cũng không có gì, liên hợp

lợi ích trên chính trị vốn là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là Lâm gia căn bản không cân nhắc tới Lục Duệ có đồng ý bọn họ dùng mình làm lợi thế trao đổi để hợp tác với kinh thành hệ hay không, người của Lâm gia không biết vì sao, hiện tại không ngờ đã không còn sự gan dạ sáng suốt và khí lương, luôn thích chơi trò dao nhỏ đâm dao lạnh.

Khiến cho người ta khó lòng phòng bị, thật sự khiến cho người ta phiền chán và phản cảm, Lục Duệ rất không hiểu duy của bọn họ, những người này đã không coi mình là người một nhà, nhưng lại dùng thái độ vênh váo tự đắc yêu cầu mình phối hợp với hành động của họ.
Nếu như dựa theo tính cách của Lục Duệ, loại chuyện này không thể dễ dàng tha thứ, hắn cũng không có tâm địa tốt như vậy, tặng không thế lực mà một tay mình thành lập lên cho Lâm Thiên Bình, tuy rằng thế lực của Lâm gia không nhỏ, nhưng Lục Duệ lại là người của đoàn hệ, nếu thật sự bị ép quá, cùng lắm thì mình tới tỉnh F tìm Hàn Định Bang, tin rằng Hàn Định Bang sẽ không vui vẻ gì.


Nhưng nghĩ tới Lâm lão gia tử và Lâm Nhược Lam, Lục Duệ cũng chỉ có thể tận lực khắc chế tình tự, nếu không tất nhiên sẽ làm khó cô ta.
Dù sao người có thân phận ở kinh thành đều biết, Lâm Nhược Lam là được Lâm gia thu dưỡng, hơn nữa Lâm lão gia tử đối với mình cũng có đại ân, nếu như mình thực sự chống đối với Lâm gia, chung quy sẽ có người nghe nhầm đồn bậy, tạo thành ảnh hưởng tiêu cực.

Một khi tới cái loại tình trạng này, Lâm gia tất nhiên không kiếm được tiện nghi gì trên người Lục Duệ, nhưng Lục Duệ cũng không chiếm được ưu việt gì, ngược lại sẽ bị người ta nói hắn và Lâm Nhược Lam là vong ân phụ nghĩa, Lục Duệ cũng không để ý tới những điều này, nhưng hắn không nỡ để Lâm Nhược Lam bị người ta nói như vậy, cho nên hắn thà rằng ẩn nhẫn một chút, chứ không muốn chủ động gây chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lục Duệ vừa dậy liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm ban trú kinh Mã Hồng Diễm, trong điện thoại Mã Hồng Diễm không hề nói rõ ràng, lắp bắp cả nửa ngày mới nói với Lục Duệ, có chút việc cần hắn đến ban trú kinh xử lý.
Lục Duệ cau mày, hắn phiền nhất chính là loại hạ cấp thừa nước đục thả câu với thượng cấp.
" Chủ nhiệm Mã, rốt cuộc là chuyện gì, cô làm sao vậy? Cứ ấp a ấp úng?" Lục Duệ dùng ngữ khí nghiêm khắc nói.
"Bí thư." Mã Hồng Diễm sắc mặt biến đổi, tất nhiên từ trong lời nói của Lục Duệ nghe ra ý bất mãn, đành phải bất đắc dĩ mở miệng nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, tình huống là như vầy, buổi sáng thị trưởng Lam gọi điện thoại cho tôi, ngữ khí rất gấp, tựa hồ là đã xảy ra chuyện gì đó, bảo tôi nhất định phải mời ngài đến ban trú kinh một chuyến, nói có chuyện trọng yếu muốn báo cáo."
"Chuyện trọng yếu?" Lục Duệ nghi hoặc hỏi lại, nói: "cô biết là chuyện gì không?"
Mã Hồng Diễm lắc đầu: "Không rõ lắm, thị trưởng Lam cũng không nói gì, chỉ bảo tôi mời ngài tới."
"Tôi biết rồi! Tôi lập tức sẽ tới." Lục Duệ nói, gác máy xong hắn cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh, chẳng lẽ là Lam Thiên Dã ở kinh thành gặp phiền toái gì? Nghĩ tới đây, Lục Duệ cũng có chút đứng ngồi không yên.


Chẳng buồn ăn sáng, thu thập một chút rồi rời khỏi khách sạn, lái xe tới ban trú kinh.
Từ xa, Lục Duệ nhìn thấy Mã Hồng Diễm vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa ban trú kinh chờ mình, giống như kiến bò trên chảo nóng, sắc mặt cực kỳ lạ.
Xuống xe, Lục Duệ ho khan một tiếng nói: "Chủ nhiệm Mã, sao thế?"
Mã Hồng Diễm nghe thấy phía sau có người lên tiếng, đầu tiên là giật nảy mình, xoay người lại nhìn thấy là Lục Duệ thì vội vàng che miệng lại, mỉm cười nói: "Bí thư Lục, ngài đã tới rồi à, thị trưởng Lam đang chờ ngài."
Lục Duệ ngẩn người, nhìn Mã Hồng Diễm nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Biểu hiện của Mã Hồng Diễm khiến Lục Duệ rất bất ngờ, loại vẻ mặt thất kinh này tựa hồ đang nói với Lục Duệ, nhất định có chuyện mà mình không biết đã phát sinh, nếu không thì cô ta cũng sẽ không quýnh quáng tới vậy, hơn nữa Lam Thiên Dã không khỏi cũng quá làm bộ làm tịch, cũng dám bảo mình chủ động tới gặp hắn.

Cho nên Lục Duệ cũng không gấp đi gặp Lam Thiên Dã, ngược lại bất động thanh sắc hỏi Mã Hồng Diễm.
Sắc mặt Mã Hồng Diễm lập tức trầm xuống, từ thái độ của Lục Duệ rõ ràng là cảm giác được gì đó, nhìn vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc của Lục Duệ, cô ta biết mình chịu không thể giấu diếm được nữa, đành phải vẻ mặt đau khổ nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, thị trưởng Lam là tới cùng khách."
Lục Duệ sửng sốt: "Khách á?"
Gật đầu, Mã Hồng Diễm cẩn thận đáp: "Là khách nhân của bộ tài nguyên đất đai, hình như là vì chuyện của khu cao tân Thần Quang chúng ta." Dừng một chút, tựa hồ biết khu cao tân Thần Quang là máu thịt của Lục Duệ, cô ta lại bổ sung một câu: "Tựa hồ là chuyện rất phiền toái."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện