Lục Duệ ở trong văn phòng một lát, Mã Hướng Đông và Quản Chi Trung lần lượt tới văn phòng của Lục Duệ.
"Bí thư, ngài đã về." Mã Hướng Đông nhìn thấy Lục Duệ thì cười hắc hắc, tùy ý ngồi xuống sô pha, với giao tình của hắn và Lục Duệ thì tất nhiên không cần phải quá mức câu thúc, ngược lại thì Quản Chi Trung vẫn chút rụt rè, ngồi thẳng tắp trên sô pha, nhìn thấy Lục Duệ thì cung kính ân cần thăm hỏi: "Bí thư Lục."
Lục Duệ cười ha ha, nhìn Quản Chi Trung nói: "Sao Nhìn thấy tôi liền cao hứng như vậy? Nhìn dáng vẻ của anh, người không biết còn tưởng rằng chúng ta là thân nhân thất lạc nhiều năm."
Quản Chi Trung lập tức bật cười ngượng ngùng.
Mã Hướng Đông Ở bên cạnh cười hì hì nói: "Lão Quản đang chịu khổ, ngài nếu không trở lại thì chắc hắn sẽ đi nhảy sông."
Quản Chi Trung càng thêm quẫn bách, sờ sờ đầu bật cười hắc hắc.
Lục Duệ tất nhiên biết lời nói của Mã Hướng Đông có ý gì, cười cười hỏi Quản Chi Trung: "Trong khoảng thời gian gần đây vất vả rồi, thế nào, áp lực của khu cao tân rất lớn à?"
Quản Chi Trung cười khổ: "Bí thư, không giấu gì ngài, hiện tại hỗn loạn lắm."
Giọng nói của hắn khá kích động, như đứa nhỏ chưa cai sữa gặp mẹ, Lục Duệ cười cười, gật đầu: "Tôi biết, các anh vất vả rồi."
Mã Hướng Đông và Quản Chi Trung nhìn nhau một cái, đều không nói gì, nhưng vẻ mặt đã bán đứng tâm tình không yên của bọn họ lúc này, hai người tuy rằng miệng thì nói rất thoải mái, nhưng đều biết chuyến đi lần này của Lục Duệ tới kinh thành có vấn đề, hạng mục công trình kỳ hai của khu cao tân bị vỡ thì không nói, còn bị người ta đổ cho trưng dụng đất phi pháp, phải biết rằng hiện tại quốc vụ viện Trung ương ba lần bảy lượt cường điệu phải bảo vệ lợi ích của nông dân, bảo hộ đất ruộng, thành phố Thanh Giang lúc này xuất hiện chuyện như vậy, chẳng khác nào là ngược gió gây án.
Quan trường chính là như vậy, chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.
Lục Duệ ở kinh thành gặp một chút việc nhỏ, truyền tới thành phố Thanh Giang liền biến thành đại sự kinh thiên động địa, tuy rằng trong đây cũng do có người ở sau lưng giật giây thổi lửa, nhưng tâm lý xu lợi tránh hại của lòng người vẫn khiến thanh danh của Lục Duệ ở thành phố Thanh Giang vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có người đồn đại bí thư Lục sau khi trải qua chuyện này thì sẽ bị điều tới tỉnh ủy.
Mã Hướng Đông còn đỡ, có lẽ là bởi vì trước đây ở tỉnh G đã lưu lại ấn tượng, lòng tin của hắn đối với Lục Duệ là mù quáng, theo hắn bất kể là chuyện lớn cỡ nào, chỉ cần tới tay bí thư Lục là không có gì không giải quyết được.
Cho nên chuyện lần này hắn trừ có chút lo lắng ra thì không có suy nghĩ gì khác, nhưng hai người Quản Chi Trung và Vương Bình Nguyên thì không hạnh phúc như vậy, hai người vốn là bởi vì vấn đề của khu cao tân mà không đàn áp được người phía dưới, lại nghe nói bí thư Lục lãnh đạo trực tiếp có thể sẽ thất thế, bất luận tin tức này là thật hay giả, trong lòng thủy chung vẫn bất ổn, dẫn tới một chút tình tự bất an, vốn khi Lục Duệ vừa về thành phố Thanh Giang Quản Chi Trung đã muốn tới gặp Lục Duệ, nhưng là vì phải dự cuộc họp thường ủy.
Cho nên chỉ có thể từ bỏ, hiện tại nghe thấy Lục Duệ triệu hồi mình, hắn lập tức ngựa không dừng vó từ hội quản ủy tới trụ sở thị ủy, tựa hồ chỉ có nhìn thấy Lục Duệ, chính tai nghe thấy hắn xác nhận không sao thì mới có thể yên tâm.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ Quản Chi Trung Quản Chi Trung, Lục Duệ bảo Lý Giang mang trà cho hai người.
Mã Hướng Đông mặc kệ sự lo lắng của Quản Chi Trung, cười hì hì nhìn Lục Duệ.
Vẻ mặt rất là cao hứng.
Bên ngoài đồn ầm lên thế nào, Mã Hướng Đông cũng sẽ không để trong lòng, lão bí thư trước kia thường nhắc tới một câu, nói lời đồn sở dĩ có thể được đại đa số người tin, là vì đại đa số người là ngu ngốc, người thông minh chân chính chỉ tin thứ mà mình nhìn thấy, hơn nữa từ trong đó cảm nhận được chân tướng.
người Không biết mới có thể không ngừng tin lời đồn, dựa vào sự hiểu biết của hắn với Lục Duệ.
Mã Hướng Đông tin, dựa vào thủ đoạn và tính tình của Lục Duệ, nếu như chuyện ở kinh thành không giải quyết được thì Lục Duệ cũng sẽ không nhanh như vậy trở về thành phố Thanh Giang.
Hơn nữa, bí thư Lục là người bình thường à? Đó là một hạng người gặp phong vân sẽ hóa rồng, ao nhỏ Thanh Giang này đối với hắn mà nói chỉ là một cá ao hóa rồng mà thôi, cho dù là không hóa rồng được, cũng chưa từng nghe qua long chủng nào có thể chết đuối trong ao nhỏ.
Cho nên Mã Hướng Đông dứt khoát không để ý tới những lời đồn nhảm này, toàn tâm toàn ý tranh đoạt quyền lãnh đạo của Ủy ban chính pháp và cục công an với Hoàng Chiêm Sơn, bởi vì hắn biết rõ.
Lục Duệ nếu như từ kinh thành trở về.
Cần Nhất chính là mình có thể hoàn toàn nắm giữ hệ thống công an, điều này đối với cuộc đánh cờ trên chính đàn thành phố Thanh Giang ngày sau sẽ có ý nghĩa trọng yếu phi thường.
Cầm chén trà lên không nhanh không chậm phẩm trà, biểu hiện của Lục Duệ lúc này ở trong mắt Quản Chi Trung giống như trí giả đầu bạc, bị nụ cười của Lục Duệ lây nhiễm, sự khẩn trương trong lòng hắn cũng giảm bớt không ít, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Lão Quản à, anh như vậy là không được đâu, thân là người đứng đầu khu cao tân, trạng thái hiện tại này của anh bảo tôi sao có thể yên tâm giao tất cả công tác của khu cao tân cho anh? Công trình kỳ hai sắp khởi động rồi, tôi hôm nay còn định nghe suy nghĩ của anh, có điều hiện tại xem ra, anh là chủ nhiệm hội quản ủy hình như có chút thiếu tự tin." Lục Duệ cười nói.
"Không! Không, bí thư Lục, không có." Quản Chi Trung vội vàng lắc đầu, lập tức từ trên sô pha đứng bật dậy, bắt đầu báo cáo công tác cho Lục Duệ.
Cười