Trong quan trường, chuyện chính là như vậy, có đôi khi từ trong những lời đồn nhảm, cũng có thể nhận thấy được rất nhiều thứ, cho nên người trong quan trường không muốn mình có những lời đồn không tốt bị lưu truyền, dù sao cái thứ lời đồn này là có thể giết người.
Cái gọi là lời người đáng sợ, nói ở đây không hỉ là trên người người có vấn đề, còn bao gồm cả người mông không sạch và người trong lòng có quỷ.
Lục Duệ tuy rằng không quen lắm với Tôn Thiến này, nhưng lại có thể chắc chắn một điểm, người này khẳng định có vấn đề.
Người Trong quan trường, không thể nói không sạch sẽ, bởi vì trên thế giới này luôn tồn tại người tốt lòng mang chính khí, một lòng vì dân, bọn họ là mang quốc gia và dân tộc trên lưng.
Có điều, thân ở trong quan trường, luôn sẽ có một số chuyện nghênh đón tiễn đưa, nếu thực sự là truy cứu tử tế, rất nhiều người đều có bím tóc để người ta tóm, mà khác nhau chỉ là ở sự lớn nhỏ của quan chức và số lượng là bao nhiêu mà thôi.
Cho dù là bản thân Lục Duệ, có lẽ là bởi vì nguyên nhân của điều kiện, hắn trước giờ đều rất cẩn thận làm việc, giữ bổn phận làm quan, bất kể ở chức vụ gì, thói quen không tham không chiếm luôn được giữ, hơn nữa cũng sẽ không nhận quà biếu đắt tiền.
Nhưng thân ở trong sân danh lợi, có một số việc là không thể ngoại lệ, ví dụ như, anh giúp người ta một chuyện, người ta sẽ mang lễ vật tới cảm ơn, tuy rằng sau chuyện anh cũng tặng lễ vật có giá trị tương đương hoặc thậm chí là còn hơn cho đối phương, nhưng vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy giống như có hiềm nghi nhận tiền.
Còn nữa, giống như Lục Duệ tới nhà các đại lãnh đạo như Trần Bân hoặc là Hàn Định Bang chơi, khẳng định là phải mang quà, mấy thứ này giá trị đều xa xỉ, nếu thực sự tính ra thì cũng có hiềm nghi đút lót.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Nếu đã ở trong cái chảo nhuộm lớn quan trường này.
Anh cũng không thoát được khỏi qua lại nhân tình.
Bất kỳ một ai, cũng không thể tồn tại cô lập trong xã hội này, chỉ cần một người ở trong xã hội này, muốn ở chung với người khác, đả thông quan hệ nhân mạch, sẽ rất khó vòng qua được tòa núi lớn là vấn đề kinh tế, chuyện quân tử chi giao nhạt như nước cũng có, nhưng ở trong lòng đại đa số người.
Vẫn không thích cách làm như vậy.
Nếu như không có qua lại quà cáp trên thực tế, rất nhiều người, nhất là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới sẽ giống như cách một tầng, rất khó xử lý tốt.
Lúc này Lục Duệ nghĩ tới khả năng Hoàng Hiểu Dương bị song quy, không nhịn được trong lòng căng thẳng, tuy rằng chỉ một suy đoán mơ mơ hồ hồ, nhưng Lục Duệ biết, nếu như mình đoán trúng, vậy chỉ sợ thành phố Thanh Giang sẽ lại phải rung chuyển.
Lại liên hệ tới biểu hiện có chút dị thường của Tả Thiên Nhai hôm nay, trong lòng Lục Duệ không nhịn được sốt ruột, xem ra Tả Thiên Nhai chắc là đã nhận được phong thanh gì đó.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ không khỏi nhíu mày, đương nhiên, hắn là lo lắng cho cục diện của thành phố Thanh Giang chứ không lo lắng cho mình.
Mình ở thành phố Thanh Giang không có nhược điểm nào để người khác tóm.
Không có chuyện tham ô để người ta tra, quan hệ với Hoàng Hiểu Dương cũng chỉ là đồng sự trên công tác, không tính là thân mật, hơn nữa nếu thực sự là có chuyện, đám người Vương Chu và Trần Bân ở tỉnh lý cũng sẽ báo trước cho mình.
Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói thì có lẽ có ảnh hưởng sâu xa, nhưng đối với mình thì lại là chưa chắc.
Bình tĩnh lại, Lục Duệ lắc đầu cười cười, nói với Trương Triêu Dương: "Vậy chờ khi nào bí thư Hoàng gọi điện thoại cho anh thì anh nói với anh ta, tôi có chút việc tìm anh ta."
Nói xong.
Lục Duệ dẫn Lý Giang xoay người rời khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng của mình, Lục Duệ trầm ngâm một chút, bấm số điện thoại riêng của Trần Bân, điện thoại này hắn luôn mang theo bên người, chỉ có mấy người thân biết.
" Ha ha, nhóc con, phát hiện vấn đề rồi à?" Sau khi Điện thoại nối, Lục Duệ còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Bân đã mở miệng nói.
Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi: "Chú Trần, chú biết cháu định hỏi gì à?"
Trần Bân cười: "Anh mới ăn cơm quan trường có mấy năm, có mấy cân mấy lượng thì tôi còn không biết à? Nói đi, có phải Tả Thiên Nhai ở thành phố Thanh Giang làm động tác nhỏ gì hay không?"
Lục Duệ gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện ở hội nghị hôm nay cho Trần Bân, cuối cùng Lục Duệ hồ nghi hỏi: "Chú Trần, bên tỉnh thành..." Hắn không nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, là đang hỏi Tân Châu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Tả Thiên Nhai ở thành phố Thanh Giang sinh ra biến hóa lớn như vậy.
Nghe thấy lời nói của Lục Duệ, Trần Bân ừ một tiếng: "Bởi vì tổ chức tổ chức, chuyện này tôi không thể nói với anh, có điều tôi hy vọng anh có thể minh bạch một việc, bất kể là ai làm lãnh đạo, chỉ cần hắn mưu cầu phúc lợi cho quần chúng thì chúng ta sẽ ủng hộ hắn.
Anh không cần lo tới những việc nhỏ bè lũ xu nịnh, chuyên tâm làm tốt công tác thành phố Thanh Giang là được, có thời gian thì tới tỉnh thành một chút, tôi dẫn anh đi gặp mấy người."
Lục Duệ buông điện thoại, trong lòng thì càng thêm nghi hoặc khó hiểu, Trần Bân nói chuyện cẩn thận, khiến cho người ta không đoán được trong lòng y rốt cuộc nghĩ gì, nhưng cũng có một điểm y không gạt Lục Duệ, muốn giới thiệu một số tâm phúc của mình cho Lục Duệ.
Ngồi trong văn phòng, Lục Duệ chau mày, cú điện thoại của Trần Bân và phản ứng dị thường của Tả Thiên Nhai tựa hồ đã làm sáng tỏ một sự thật, đó chính là suy đoán của mình rất có thể là thật, bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ nhìn nhìn đồng hồ, đứng lên đi ra cửa nói với Lý Giang: "Gọi tiểu Vương, chúng ta tới Tân Châu."
Thư phòng của Trần Bân vẫn như