Xe cứu thương rất nhanh đến bệnh viện trung tâm thành phố, Phó Hoành được đưa ngay đến phòng phẫu thuật, các bác sỹ mặc áo blue trắng và các y tá khẩn trương bận rộn chạy qua chạy lại.
Theo chân bọn họ đi cùng là người đàn ông Phương Đông kia, đẹp trai đến chết người với đôi mắt hoa đào, một thân áo da màu đen đứng yên một chỗ, khí thế bức người, không biết đã khiến bao nhiêu người khác phái ghé mắt.
Tinh Thần đoán người kia là bạn thân của Phó Hoành, hắn và một vị cảnh sát cấp cao vẫn đợi ở ngoài phòng phẫu thuật và đang trao đổi gì đó trong có vẻ mối quan hệ rất thân thiết.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại thật chặt, Tinh Thần đứng yên thật lâu cho đến khi cảm thấy hai chân nhũn ra mới từ từ đi đến ngồi ở dãy ghế dựa cạnh tường. Đôi mắt yên lặng nhìn phòng phẫu thuật, không muốn dời đi nửa bước.
Vị cảnh sát rất nhanh mà cáo từ, sau đó người đàn ông kia cũng đi tới ngồi ở dãy ghế nghỉ ngơi. Trải qua một đêm giày vò, ai nhớ lại vẫn còn thấy tim đập mạnh.
Đang lúc đó thì có một vị y tá nữ chạy tới lễ độ hỏi họ: “Hai vị, người bị thương cần lập tức phẫu thuật, vị nào là thân nhân? Mời đến đây ký tên cho tôi.”
Canh giữ ở ngoài phòng phẫu thuật một nam và một nữ không có ai trả lời làm y tá khó xử. Lại nhìn về người đàn ông đẹp trai Phương Đông này thì nhìn theo anh ta nhìn về phía cô gái Phương Đông xinh đẹp kia.
Tinh Thần lấy lại tinh thần, bị hắn nhìn chằm chằm chợt ngẩn cả người…
Thân nhân? Cô sao lại là thân nhân của Phó Hoành?
"Thật xin lỗi, nếu như thân nhân cự tuyệt ký tên, như vậy chúng tôi phải lập tức xin ý kiến của cấp trân.” Khuôn mặt của y tá nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tinh Thần: “Cô đồng ý ký tên không ạ?”
"Thật xin lỗi, tôi không. . . . . ."
Tinh Thần vừa định giải thích, cái người đàn ông có đôi mắt hoa đào kia lập tức cắt đứt lời cô, vẻ mặt rất kinh ngạc: “Không phải là cô không muốn ký tên đấy chứ?”
Nhìn bộ dạng canh chừng của hắn giống như cô đang làm chuyện tội ác tày trời: “Tôi…..”
Đôi mắt hoa đào lần nữa cắt đứt lời cô, nghiêm chỉnh dạy dỗ: “Phó phu nhân, chồng cô đang nằm trong phòng phẫu thuật chờ được cứu mạng khẩn cấp, hai người rốt cục có bao nhiêu thù? Đã đến nước này rồi còn không đem ân oán ném ra phía sau? Mà anh ta vì cứu cô nên mới bị thương đó!”
Tinh Thần bị người ta gọi là “Phó phu nhân” đầu tiên là trơn mắt há hốc mốm, tiếp đó là mặt đỏ rần, mặc dù cô không hiểu vì sao anh ta lại hiểu lầm như vậy nhưng trước mắt ….
Cô không thể nghĩ thêm gì nữa!
Cô cắn răng một cái, nhắm mắt đi theo cô y tá đi về phía quầy, cầm đơn cam kết lên xem qua, quả nhiên dưới đó có phần dành cho thân nhân, cô dứt khoát ký vào đó ba chữ: Cổ Tinh Thần.
Đợi cô về chỗ ngồi lại thấy ánh mắt hoa đào lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt tếu táo quan sát cô.
"Haizz. . . . . . Em dâu, anh bảo này, em có nên kiểm tra đầu một chút? Không phải bị đụng hỏng rồi chứ? Khó trách Fran trước khi vào phòng giải phẫu vẫn dặn dò anh đưa em đi chụp CT não.”
Tinh Thần bị anh ta nói liền hết sức thẹn thùng, nhưnNgôi sao vẫn đỏ mặt lễ phép hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi ngài là. . . . . ."
"Anh họ Âu, tên một chữ Tỉ. Mắt hoa đào tự giới thiệu về mình: "Nghề nghiệp là luật sư, là bạn của chồng em."
"Âu tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi.” Tinh Thần quyết tâm nhất định phải đem điều hiểu lầm giải thích rõ: "Anh ta không phải là chồng của tôi, nếu như anh ta có…vợ, thì cũng không phải là tôi……..”
"Tại sao?" Âu Tỉ như gặp phải quỷ nhìn chằm chằm cô: "Vị tiểu thư này, xin hỏi tên tiếng Trung của cô có phải là Cổ Tinh Thần?”
Tinh Thần ngập ngừng gật đầu.
"Không thể nào! Cổ Tinh Thần tiểu thư, cô gả cho người đàn ông đang ở trong phòng phẫu thuật kia đã hai năm rồi. Có phải cô không biết?”
Âu Tỉ kinh ngạc nhìn cô, thấy cô gái trước mắt cứ ngu ngơ ngỡ ngàng nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh. Anh ta sững sờ cười lớn: "Không thể nào! Ngươi thật không biết? Ôi trời ơi!, chồng cô thật là số một!"
"Hai người hai năm trước đã đăng ký kết hôn ở Ý, hợp đồng trước hôn nhân đều qua tay anh, mặc dù không có hôn lễ long trọng ở giáo đường nhưng mà ở cục dân chính vẫn có ghi lại. Trời à! Cổ tiểu thư, khó trách Fran luôn không yên lòng với cô, khó trách…” Âu Tỉ dừng lại một chút mới liều chết nuốt câu kia xuống, “khó trách cô bị bán đến Miêu Nhãn” mới không nói ra miệng.
Nhìn cô gái vì quá mức khiếp sợ mà ngây người như phỗng, Âu luật sư tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Em chắc là không biết mình là tiểu phú bà rồi? Lại nói, chồng em rất rộng rãi nha, cặp vợ chồng khác ký hợp đồng trước hôn nhân thì để bảo vệ tài sản của mình, chồng em quả là cực phẩm đem không nhiều lắm, chỉ nửa gia tài của anh ta cho em như là lập di chúc….A, phủi phui cái mồm.” Anh ta bỗng chốc dừng lại, cũng ảo não phun hai bãi nước miếng trong miệng đọc hai câu: “không kiêng kị gì, tránh trừ tà” mới an tâm.
Sau đó anh ta xoa xoa cằm mình, dùng trí nhớ tốt đến khiến anh ta kiêu ngạo về mình mà phát huy tác dụng: “Ừm. để cho anh nhớ một chút…Nếu như mà anh nhớ không nhầm thì trước mắt mới chỉ có bất động sản ở Canada, Mỹ và Đài Loan có tên em, 10% cổ phần Tập Đoàn Cổ Thị cũng là của em, ngân hàng Sư Viễn, chi nhánh ngân hàng ở Ottawa, còn có…..”
Một dòng cảm xúc hỗn tạp từ trong lồng ngực cô tràn ra, khó nói lên lời. Tinh Thần nghe anh chàng mắt hoa đào thao thao bất tuyệt mà như có mệt mỏi nào đó cứ cuốn lấy cô.
Cô muốn tin đầu mình bị hỏng vì bị đụng không nhẹ, bởi vì cô đang nghe nhầm…
Kỳ nghỉ hè hai năm trước, bọn họ từng đến Ý trải qua chuyến du lịch dài nhất.
Ở thị trấn nhỏ Tuscany mang đầy màu sắc trung cổ, cô đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ ngắm nhìn tòa nhà cổ kính xen lẫn rêu xanh, có thành cao, trăm cửa sổ xanh biếc, nóc nhà được lợp mái hồng và vôi trắng, trên đó được khảm lục bảo, hồng ngọc và đá cẩm thạch. Những màu sắc kia hòa trộn với ánh sáng mặt trời tạo nên một thứ ánh sáng huyền ảo.
Ở tòa thánh Santa Maria de Fiore, nơi này có đông đảo các bức họa cùng các tác phẩm điêu khắc quý hiếm, tháp chuông Campanile đứng bên cạnh, cùng với vườn nho và những cây thông bao quanh. Đây gọi là thị trấn tao nhã nhất thời Trung Cổ. Hắn mang cô lượn khắp nơi, leo từng bậc thang, thưởng thức cảnh đẹp không sao tả xiết ở đây.
Bầu trời xanh thẳm, từng căn nhà cao thấp san sát nhau, màu xanh của cây cổ thụ, màu của hoa dại trên khắp núi đồi… Cô nhắm mắt lại hưởng thụ gió nhẹ thổi qua, trong lòng đầy yên tĩnh và bình lặng.
Giáo đường Thánh Lorenzo ở Florence có những hình đối xứng nhau ở cửa chính, những tảng đá thô sơ như những dấu thời gian in hằn lên mặt tường. Cô rất thích các đường vân đen trắng trên những cột trụ mang đậm nét Trung Cổ.
Giáo đường này được xây ở trên sườn núi xây dựng vào năm 1393 sau công nguyên là giáo đường vô cùng cổ xưa, được cho là kiến trúc văn hóa Phục Hưng, cấu trúc vô cùng hài hòa. Nó là giáo đường của một gia tộc nào đó đã thống trị Florence gần ba thế kỷ, và đây cũng là khu lặng mộ của gia tộc đó. Nghe nói gia tộc này sinh ra ba vị giáo hoàng cùng hai vị Hoàng hậu của Pháp.
Đi theo người hướng dẫn đi thăm khắp nơi, bọn họ vòng qua giáo đường tiến vào phong lớn, nơi đó có tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà điêu khắc Michelangelo điêu khắc cho gia tộc này.
Cô đứng ở đõi dõi theo bức tượng nam và nữ có tên là “Ngày và Đêm”, lẳng lặng nhìn.
Cô gái nằm co bình an hưởng thụ giấc mộng an ủi, trên người cô in hằn dấu ấn giải thoát của ngày và đêm, còn người đàn ông cũng nằm co lại nhưng quay về hướng khác, tay đặt lên vai, ánh mắt chăm chú nhìn nhân gian, tràn đầy sức mạnh nhưng lại không có cách nào xóa tan được nỗi cam lòng và buồn khổ.
Cô chăm chú nhìn thật lâu không muốn dời bước đi, vài ba du khách nối đuôi nhau đi qua cô cũng không hẹn mà cùng nhìn cô không thể nào dứt ra được.
Cô không biết người đàn ông vẫn đứng và nhìn lấy cô, và hắn luôn nhớ mãi hình ảnh đó. Một cô gái Phương Đông bé nhỏ mặc bộ váy màu trắng, mái tóc đen dài rủ xuống qua eo mảnh khảnh trầm tính đưng trước pho tượng, tinh khiết như thiên sứ. Đôi mắt sáng như sao nhìn tác phẩm kinh điển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết vẫn chuyên chú nhìn với vẻ mặt thành kính.
Hắn đi về phía cô, ôm lấy eo cô, hỏi: "Biết kia bài thơ sao?"
Cô quay mặt sang nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp lưu chuyển một làn sóng như rơi vào mộng ảo.
"Giấc ngủ là ngọt ngào, trở thành pho tượng càng thêm hạnh phúc." Hắn khẽ mở môi mỏng, từ giọng nói trầm thấp ở bên tai cô thì thầm.
Cô nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng thì thầm tiếp: "Chỉ cần trên đời còn có tội ác cùng sỉ nhục, không thấy, không nghe thấy, vô tri vô giác, mới là lúc ta vui vẻ nhất….”
"Vì vậy, không cần thức tỉnh ta, cứ nói chuyện không cần để ý đến ta!” Hắn cười nhẹ hôn lên trán cô thúc giục: “Cho nên, nên đi."
Bọn họ nắm tay như một đôi yêu nhau thắm thiết, từ từ thưởng thức mái vòm theo lối kiến trúc Gothic, các hình điêu khắc trên nóc, mái vòm lớn, hoa văn phức tạp trên tòa tháp.
Lượn qua giáo đường thứ hai ở phía nam, trong đó có các tác phẩm thời kì văn hóa Phục Hưng của Roseau, Carly Valenti vẽ “hôn lễ của đức mẹ Maria”.
Trên bức họa với màu sắc tươi và hài hòa tràn đầy cảm giác hạnh phúc, tựa như khiến người ta lạc vào thế giới cổ tích, bên tai vang lên khúc nhạc du đương, hôn lễ thánh khiết được cử hành long trọng.
Giáo đường Thánh Lorenzo rất lâu trước kia không dùng để tổ chức hôn lễ.
Cô đứng ở trước bệ thờ chờ hắn, xa xa nhìn thấy hắn đang từ bên cửa nhỏ bên trong giáo đường đi ra, bên cạnh là một vị mục sư mặc áo chùng màu đen, cổ đeo thánh giá.
Vị mục sư tuổi đã cao nhưng cử chỉ vô cùng ưu nhã, trong đôi mắt xanh biếc sáng lên vẻ cơ trí và nhân ái, ông đứng ở bậc thang trước bọn họ, mỉm cười nhìn bọn họ và dùng tiếng Ý nói gì đó.
Giọng nói của vị mục sư có phần thoải mái, cô nghe không hiểu tiếng Ý, người Ý người ta ít dùng tiếng Anh, lúc cô ở đây toàn dựa vào người đàn ông giỏi tiếng Ý này dẫn đường.
Cô khốn hoặc nhìn về người đàn ông đang đứng song song với mình, phát hiện vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, trên khuôn mặt anh tuấn có vẻ trang trọng không thể hình dung nổi.
Chẳng lẽ vị mục sư này giới thiệu về giáo đường hay là vì điều gì khác?
Cô nghĩ lung tung, nghe giọng nói rất du dương của vị mục sư rồi chợt nghe hình như hắn trả lời câu hỏi của vị mục sư kia bằng tiếng Ý.
Lão mục sư ánh mắt từ ái ngược lại nhìn về phía cô như đang mong đợi điều gì đó, cô nghẹn họng trân trối rồi nhìn người đàn ông bên cạnh như cầu cứu.
Hắn quay đầu bảo với cô: "Tiamocosiotisposo, đọc với tôi.”
"Tiamocos. . . . . . . . . otisposo." Cô nói như vẹt lặp lại từ đó.
Vị mục sư đi về phía họ, hôn lên đỉnh đầu họ. Trong lòng cô đầy nghi ngờ…Đây….Đây giống như vừa trải qua nghi thức nào đó rồi!
Từ giáo đường ra ngoài thì sắc trời đã tối, tâm trạng hắn hình như không tệ, đưa cô về ngủ ở khách sạn, nghỉ ngơi một hồi rồi bảo người phục vụ khách sạn chuẩn bị bữa tối.
Dưới ánh đèn của chiếc đèn bằng pha lê lớn tỏa ra ngàn tia sáng, ánh sáng hồng hồng mờ ảo hắt vào ly thủy tinh, khi khúc dương cầm nhẹ nhàng du dương van lên thì hằn đưa cho cô một hộp trang sức rất tinh xảo. Bên trong có một chiếc nhẫn được tinh tế chế tác khảm những viên kim cương xung quanh viên đá xanh hình ngôi sao cùng xinh đẹp và phát ra ánh sáng rạng rỡ giống như vì sao trên trời….
Chiếc nhẫn?
Đúng vậy, chiếc nhẫn mà mỗi người phụ nữ đều mơ ước có nó!
Tinh Thần từ trong mộng thức tỉnh, chân trời đã sáng lên, những tia nắng ban mai nhẹ nhàng rọi qua rèm cửa sổ, mơ hồ hắt lên đường sáng mờ.
Cô ngồi dậy, một lát sau mới nhớ tới mình đang ngủ trên giường bệnh viện.
Tối ngày hôm qua, lúc chờ Phó Hoành từ phòng phẫu thuật đi ra, hắn liền bị nhân viên y tế đẩy ngay vào phòng VIP, vì thuốc mê nên hắn vẫn còn ngủ.
Tinh Thần thì bị vị luật sư có đôi mắt hoa đào tên gọi là Âu Tỉ kia áp giải đến phong chụp CT để đảm bảo đầu óc cô không bị vấn đề gì.
May mắn cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nằm viện theo dõi hai ngày, bác sĩ cường điệu nói với cô răgf cô vô cùng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt.
Phòng bện VIP của bệnh viện có thể sánh ngang với phòng cao cấp của khách sạn năm sao, gian phòng không chỉ rộng rãi sáng ngời mà còn lắp đặt các thiết bị xa xỉ, TV, điện thoại, ghế sofa, tủ lạnh, phòng tắm, các trang thiết bị đầy đủ, bên cạnh đó còn có một gian phòng nhỏ.
Tinh Thần bị Âu Tỉ sắp xếp vào gian phòng nhỏ thoáng mát kia để tiện gần chăm sóc hai người bệnh.
Cô đang mê man nằm thoải mái trong chăn, rõ ràng mắt vẫn nhắm lại không mở ra nổi mà vẫn lăn qua lăn lại không ngủ nổi.
Lời Âu luật sư nói khiến cho đầu cô mơ hồ thành một mảnh.
Cô đã kết hôn!
Đã hai năm rồi!
Đăng ký ở Ý!
Cô đã ký hợp đồng hôn nhân mà cô chưa hề biết hay xem qua.
Cô không phải người thứ ba, cô là vợ của hắn, cô trở thành người có tiền, đứng tên trên một đống tài sản….
Trời ạ! Thật vô lý và hoang đường như chuyện xưa, cô lấy chồng mà bị chồng không cho biết điều gì!
Tinh Thần bắt đầu cố nhớ lại lần du lịch hai năm trước ở Ý, từng ly từng ý, nửa mê nửa tỉnh, ngủ mà như không ngủ cứ đi vào giấc mộng.
Cô như trở lại nơi giáo đường thánh Lorenzo ở Florence, nơi có vị mục sư với đôi mắt xanh biệc, cái điều giống như là nghi thức đó, câu nói tiếng Ý mà cô không hiểu mà hắn đã dạy cô trả lời….
Trong khoảnh khắc, mọi thứ như nước
trút xuống đầu.
Rốt cục hắn nhất thời nổi hứng hay là cố ý? Còn cái phần hợp đồng trước hôn nhân cô đã ký như thế nào?
Cô nhớ mang máng đêm đó về cô càng uống càng say, cang không ngừng cười, còn phun cho hắn một người. Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy đau đầu chết đi được, mà đêm trước đã làm gì đều không nhớ.
Hiện tại nhớ tới ngay cả việc hắn để mặc cho cô say rượu cũng hình như là cố ý làm.
A, Tinh Thần che mặt, phát ra tiếng rên rỉ vô lực. Tại sao mình lại gặp chuyện hoang đường như thế này?
Còn có chiếc nhẫn. . . . . . Cô nhớ tới chiếc nhẫn có mặt hình ngôi sao được khảm quanh bằng những viên kim cương lại không thể nhịn được một tiếng than thở.
Nếu như nói, cuộc hôn nhân làm cô dở khóc dở cười này tồn tại thật sự thì không thể nghi ngờ từ khi bắt đầu nó đã tràn ngập giấu diếm và lừa gạt, nghi vấn và buồn cười.
Bởi vì chiếc nhẫn kia đã bị cô bán mất!
Hắn không phải là người lãng phí nhưng cũng không bao giờ keo kiệt với cô. Ngày lễ ngày tết, sinh nhật cũng sẽ không quên chọn các quà tặng mà đưa cho cô.
Châu báu, y phục, túi xách, mỹ phẩm, đều không phải là hàng giá rẻ, trong hai năm đó bị cô tuồn lên mạng bán không ít, thu vào cũng kha khá. Trong đó bao gồm cả cái nhẫn quý giá kia, không biết nó đang ở đâu trên thế giời này….
Nhưng mà, một cỗ chua xót dâng lên cổ họng, Tinh Thần hít một hơi, coi như từng có chiếc nhẫn thì thế nào?
Vẫn không có áo cưới, không có cầu hôn, càng không có lời yêu.
Cô thậm chí vô cùng hận hắn thì làm sao có thể mờ mắt mà gả cho hắn?
Cô vẫn còn nhớ rõ khi Cổ Lệ Sa chất vấn hắn vì sao cố tình thích cô thì hắn lại cố tình hỏi ngược lại: “Làm sao cô có thể biết là tôi thích cô ấy hay không?” Hắn cũng không thích cô.
Nếu như mà thích thì hắn cũng sẽ không làm như vậy với cô; nếu thích tại sao hắn lại dùng mọi thủ đoạn làm ra cái việc dở khóc dở mếu thế này?
Hoặc là…hoặc là chỉ là do lương tâm hắn nhận ra chuyện quá khứ mình đã làm sai mà sinh lòng áy náy muốn bồi thường cho cô và cho cô một danh phận mà thôi.
Lật người vùi mặt vào gối, cái ý nghĩ miên man này phút chốc hàng trăm tư vị bi thương cuốn lấy người cô.
"Cốc, cốc” Có tiếng gõ cửa, lại còn chào: "Good morning."
"Mời vào." Tinh Thần vội vàng ngồi dậy trên giường.
Cửa mở ra, đôi mắt to đen của cô nhìn thấy đôi mắt hoa đào của anh chàng đẹp trai đủ để trở thành “Gấu trúc”, tinh thần anh ta uể oải xuất hiện ở cửa.
"Chào buổi sáng, em dâu….” Anh ta nhếch mép lên mà chào cô.
"Chào buổi sáng." Tinh Thần tò mò nhìn anh ta: "Anh có khỏe không? Âu luật sư."
"Không khỏe." Âu Tỉ ngáp ngắn ngáp dài oán trách: “Em có thể đi xem chồng em một chút không? Ba giờ sáng thuốc mê hết tác dụng anh ta liền tỉnh lại liền bắt đầu ý đồ thoát khỏi giường bệnh, dù anh ta biết thần trí mình chẳng được thanh tỉnh.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tinh Thần kinh ngạc trương thành chữ O: "Tại sao?"
"Anh ta vừa tỉnh lại liền hỏi em thế nào, anh theo sự thật mà nói em không sao, chẳng qua là phải lưu lại bệnh viện theo dõi vài hôm, hơn nữa em đã đi ngủ ở cách vách rồi. Vậy mà hắn không tin anh còn muốn chính mắt đi xem.”
Âu Tỉ không thể làm gì khác hơn là đành phải ra tay, mặt mày ủ ê nói: “Anh biết làm phiền mộng đẹp của người khác là hành động không có đạo đức, hơn nữa sâu sắc hiểu rõ. Nhưng bởi vì chồng em cứ một mực quấy rầy mộng đẹp của anh thuốc an thần cho hắn. Thật vất vả mới để cho anh ta nghỉ được. Anh nghĩ giờ chắc em đã sớm tỉnh mới đặc biệt đến đây thông báo cho em. Em đi trông coi chồng em đi, anh không thể chịu nổi, muốn tìm một chỗ yên tĩnh. Trời à! Tại sao quấy rầy tôi không phải là một cô gái xinh đẹp mà là một tên đàn ông không có nhân tính đây?”
Cái tính om sòm cảu anh ta quả thật so với bề ngoài tuấn mỹ chẳng hợp chút nào, giống hệt bà thím hay càu nhàu cáu bẳn. Tinh Thần bị lời nói cùng vẻ mặt của anh ta làm bật cười, trong lòng vô vùng cảm kích không tự chủ mà cười to, chân thành cảm ơn anh ta: "Cám ơn anh, Âu luật sư."
Âu Tỉ làm ra vẻ không sao cả, khoát tay: "Đừng khách khí như vậy, gọi anh là Sun là được rồi."
"Ừ." Cô rất biết nghe lời: “Sun thật vô cùng cảm tạ anh.”
"Còn khách khí như vậy sao? Tất cả, đừng khách khí như vậy.”
"Gấu mèo" đẹp trai mang theo nụ cười chế nhạo, trước khi rời đi còn trợn mắt giục cô: “Nhanh qua một chút đi, anh ấy rất lo cho em đấy.”
"Vâng." Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, gật đầu một cái.
Anh chàng đẹp trai vừa chuẩn bị đi tìm nơi ngủ bù lại bị gọi lại…
"Sun."
Anh ta xoay người, "Ừ?"
"Anh biết tiếng Ý không?”
Âu Tỉ nhún nhún vai, "Có, mặc dù không tinh thông như chồng em nhưng cũng không tệ lắm, dùng để cua gái Ý cũng được à!”
"Vậy. . . . . ." Cô cảm thấy khó xử hỏi: "Tiamocos. . . . . . . . . oiotisposo là có ý gì?"
"A! thì ra là từ này à? Ngàn vạn lần không nên tùy tiện nói ra đâu nha.” Anh ta kêu lên, mắt hoa đào mở to, dặt tay lên trái tim như là người bị yếu tim: “Người ta không chuẩn bị trước à!”
Tinh Thần mở to mắt nhìn người đàn ông không nghiêm chỉnh trước mặt.
"Em có phải đang nhớ đến anh ta đã từng nói điều này với em? Hì hì." Âu Tỉ mang theo nụ cười xấu xa: "Đây chính là anh yêu em, em đồng ý lấy anh hoặc em yêu anh, em đồng ý gả cho anh!”
Đơn giản nhanh chóng rửa mặt xong,Tinh Thần soi ngương khẽ nhếch khóe môi lên nở một nụ cười thản nhiên, hít sâu một hơi mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cửa phòng đang khép hờ đi ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt cô là cảnh khiến cho cô sợ hết hồn.
Trên chiếc giường lớn của bện viện, người đàn ông đang mặc đồ bệnh nhân dường như mới tỉnh dậy đang cố gắng dùng cùi chỏ chống mép giường ngồi dậy.
"Anh đừng lộn xộn. . . . . ." Cô lỗ mãng lao đến như một đoàn tàu hỏa vội xông đến, giữ lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại: "Mau nằm xuống, coi chừng đụng phải vết thương. . . . . ."
Phó Hoành thở hổn hển, trên trán đều là mồ hôi lạnh, chỉ cần hơi dùng chút sức lực thôi cũng đủ làm hắn không thể thăng bằng nổi.
Hắn nhắm mắt lại, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào cô gái trước mặt mình.
Cô cũng như hắn, đều mặc trang phục bệnh nhân của bệnh viện, y phục hơi lớn càng khiến cho thân hình cô càng thon thả, eo nhỏ còn không đầy một nắm tay. Mái tóc đen rối bù, ngắn ngủn như bé trai càng tôn thêm khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn với ngũ quan tinh xảo. Đôi mắt vẫn sáng như sao mà thuần khiết.
Hắn còn nhớ rõ hình dáng lúc bé của cô.
Gương mặt nho nhỏ tròn tròn mà mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh, sáng chói như loại đá quý nhất trên đời.
Thân ảnh xinh đẹp trước mắt và hình ảnh non nớt lúc bé của cô lẫn lộn trong đầu hắn.
Đôi mắt thâm trầm mà ý vị sâu xa nhìn Tinh Thần khiến gò má cô nóng lên, sợ bị hắn thấy nên không tự chủ đỡ lấy tay hắn ý bảo hắn nằm xuống.
Phó Hoành từ từ nằm trên giường bệnh, thấy cô vẫn còn rất cẩn thận ngó nghiêng xem có đụng phải vết thương, rồi còn cẩn thận đắp chăn kín đáo cho hắn.
Hắn nín thở đưa mắt nhìn canh chừng nhất cử nhất động của cô, chợt mở miệng hỏi, "Em không sao chứ?"
"Không sao." Nâng lên đôi mi dài như cánh bướm nhìn hắn một cái, cô biết hắn đang hỏi về việc chụp CT vội vàng lắc đầu một cái rồi nói: “Tôi rất khỏe.”
Phó Hoành không nói gì thêm, ngay cả chớp mắt cũng không dám vì sợ sẽ không nhìn thấy cô.
Trong phòng bệnh thật yên lặng, thật lâu Tinh Thần mới có dũng khí ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn thẳng hắn.
"Sao không nói chuyện?" Hắn phá vỡ trầm mặc, bên môi nhếch lên hỏi cô: “Chẳng lẽ em không có lời nào để nói với tôi sao?” Tinh Thần nhìn khuôn mặt có vẻ tái nhợt của hắn, trong lúc nhất thời giật mình.
Người đàn ông này, lúc tỉnh táo thì thâm trầm, coi như giờ phút này nằm ở trên giường bệnh cũng sẽ làm cho người ta có một cảm giác bí ẩn, khiến người ta nghĩ mãi không ra.
Thật sự cô đang có thật nhiều, rất nhiều nghi vấn, cô muốn biết rõ ràng hắn và Cổ Thế Xương rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, còn nữa….về cuộc hôn nhân mà Âu Tỉ đã nói kia.
Nhưng mà, nếu như cô hỏi thì hắn sẽ trả lời sao?
Hắn hiển nhiên sẽ không nói cho cô biết.
Bọn họ ở chung một chỗ trong thời gian lâu như vậy, hai chuyện này hắn cũng không hề không đề cập tới, nếu không phải đêm đó hắn giận dữ mất khống chế, sợ rằng vẫn sẽ kín như bưng như vậy.
Có lẽ có vài thứ, hắn không muốn để cho cô thấy, như vậy cô không nên hỏi làm gì….
Có thật không thấy được sao? Không hẳn vậy đi!
Hắn ngàn dặm xa xôi đến cứu cô, trong buồng xe chật hẹp trong khoảnh khắc hắn tìm thấy cô, cô nhìn thấy rõ trong mắt hắn lóe ra khẩn trương, kích động, nóng nảy, ân cần. . . . . . Còn có nhiều tình cảm phức tạp hơn nữa.
Có lẽ, như vậy là đủ rồi, cần gì suy cùng nữa lại tự tìm phiền não?
Đem toàn bộ nghi vấn nuốt vào trong, Tinh Thần thoải mái cười cười nói: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã cứu tôi.”
"Cám ơn tôi?" Đôi mắt hắn đen kịt, nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt âm u như con báo trong rừng rậm đang chăm chú nhìn vào con mồi của mình.
"Vâng, anh phải ngủ tiếp đúng không? Hay là muốn uống nước? Đúng rồi….” Cô như cô vợ nhỏ đang cố khéo léo lấy lòng chồng mình, thần sắc tự nhiên lại ngượng ngùng nói lảm nhảm: “Anh đang đói bụng, tôi đi hỏi bện viện một chút, họ có phục vụ bữa sáng không.”
Cô nói xong vừa xoay người định đi tìm y tá thì một giây sau không kịp nhận ra đã có chuyện gì xảy ra cổ tay liền bị một bàn tay bắt được, cả người bị hắn kéo lại ôm chặt vào ngực.
"A!" Tinh Thần kêu lên sợ hãi, phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm liền không dám tránh hắn, chỉ sợ đụng phải vết thương.
"Nếu muốn cám ơn tôi. . . . . ." Phó Hoành trầm ngâm mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Thì nên biết làm thế nào để tôi hài lòng.”
Tinh Thần đỏ mặt, quẫn bách nằm trên người hắn, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, dừng lại chừng một phút mới nhổm dậy nhẹ nhàng chủ động in lên môi hắn.
Cảm giác thấy cô đang thuận theo làm bất an trong lòng hắn càng tăng lên theo huyết dịch trong thân thể nhanh chóng tràn lan ra toàn thân.
Hắn hiểu rất rõ cô gái trong ngực này, hắn đã ôm cô nhiều lần, ngoài mặt là thuận theo nhưng trong xương tủy lại vô cùng phản kháng.
Năm năm trước cô còn là con chim non, đối với hắn vừa hận vừa sợ, lại khổ nỗi sức mình quá yếu, vô lực phản kháng, chỉ đành phải phụ thuộc vào hắn.
Năm năm sau cánh cô đã mọc cứng cáp rồi, có chủ kiến, có tư tưởng, cho nên muốn dũng cảm bay đi.
Nếu như cô lại một lần nữa rời khỏi hắn, để cho hắn không tìm được. . . . . .
Huyết dịch trong nháy mắt như liền tràn vào đầu, Phó Hoành cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên, một cỗ lo âu từ trong đáy lòng như muốn xé rách hắn làm hắn không thể chịu nổi.
"Là vết thương đau phải không?" Tinh Thần cảm thấy người hắn toàn thân cứng nhắc, đầu đầy mồ hôi, trong lòng hoảng hốt định đứng dậy.
"Đừng động." Hắn ôm chặt cô khàn khàn nói: "Mà cũng đừng đi."
Giống như bị rút đi hơi sức toàn thân, Tinh Thần chợt giật mình, cựa quậy cũng không dám.
Hắn ôm lấy cô chợt lật người, thân hình cao lớn đem thân thể bé nhỏ xinh đẹp đè xuống dưới, miệng nhanh chóng bắt được đôi môi đỏ mọng vì khinh ngạc mà nhếch lên.
Động tác làm ảnh hưởng đến vết thương ở vai, nơi đó hình như đang chảy máu nhưng hắn hình như không có cảm giác đau đớn. Hung hăng hôn lấy cánh môi mềm mại của cô gái trong ngực, đầu lưỡi đẩy hàm răng ra tận hình mút tất cả ngọt ngào trong miệng.
Hắn muốn khiến cho cô rên rỉ cũng không thể thoát ra được, nhúc nhích cũng không được, không để cho cô trốn thoát lần nữa.