Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiSáng hôm sau, người luôn luôn dậy sớm hơn Tống Nhất Viện là Vũ Nghị bị tiếng chuông đồng hồ báo thức của cô đánh thức. Tống Nhất Viện cọ vào lòng người đàn ông, lấy chăn che lỗ tai lại.
Cánh tay Vũ Nghị với qua người cô tắt đồng hồ báo thức. Thấy mới bốn giờ sáng, anh hôn cô một cái rồi ngủ tiếp.
Năm phút sau, đồng hồ báo thức lại vang lên.
Tống Nhất Viện lẩm bẩm.
Vũ Nghị lại tắt nó đi. Điện thoại cô không cài mật khẩu, anh thuận tay mở đồng hồ báo thức, cô cài một loạt từ trên xuống dưới, bốn giờ, bốn giờ năm phút, bốn giờ mười phút, bốn giờ mười lăm phút, bốn giờ hai mươi phút… Tên nhắc nhở của hai cái đầu tiên là: Tiên nữ à, đến giờ hạ phàm rồi! Còn của những cái sau là: Đầu óc chậm phát triển, mau dậy đi!
Vũ Nghị bật cười, cảm thấy Tống Nhất Viện cực kỳ đáng yêu. Anh đã đỡ buồn ngủ được một chút, khẽ hôn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Nhất Viện, cất giọng khàn khàn: “Đồng hồ báo thức của em vang lên hai lần rồi.”
“Dạ?” Tống Nhất Viện mơ mơ màng màng.
“Em cài đồng hồ báo thức vào bốn giờ sáng.”
“Vâng…” Rồi không nghe cô nói gì nữa.
Vũ Nghị không kìm lòng được lại cười.
Bốn giờ mười phút, đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba. Vũ Nghị không tắt.
Tống Nhất Viện chạm vào di động, hé mắt ra nhìn: “Bốn giờ mười phút…” Cô đau khổ rên rỉ một tiếng, ôm eo Vũ Nghị, buồn ngủ làm nũng, “Không muốn dậy…”
“Dậy sớm thế làm gì?" Vũ Nghị hỏi.
“Ngắm mặt trời mọc.”
Vũ Nghị giật mình.
“Ngủ đi, ngắm sau cũng được.”
“Không được.” Tống Nhất Viện khó khăn thức dậy.
Vũ Nghị hôn cô, “Không sao đâu, ngắm sau cũng được mà.”
Tống Nhất Viện nói líu ríu, “Không được, nếu em lỡ hẹn thì sẽ bị người đẹp Tào đánh chết…”
Vũ Nghị: “...”
Tống Nhất Viện đứng lên, từ từ nhắm hai mắt đi vào phòng vệ sinh, “Nếu đồng hồ báo thức vang tiếp thì tắt giúp em nhé.”
“Ừ.”
Sau mười lăm phút, Tống Nhất Viện sẵn sàng xuất phát. Cô bước đến bên giường người đàn ông, khẽ hôn anh, “Xin lỗi anh, ồn ào như vậy khiến anh dậy sớm rồi.”
Vũ Nghị cảm thấy một nụ hôn nho nhỏ không thể chữa khỏi những tổn thương của anh, sau khi Tống Nhất Viện hôn, anh ngẩng đầu, cô hơi ngẩn ra rồi cực kỳ tự nhiên hôn anh hai cái nữa. Người đàn ông quyết định tạm thời không nghĩ đến chuyện bản thân đã tự mình đa tình vào mười phút trước.
“Chỉ có hai cô gái các em thôi à?”
“Vâng.”
Vũ Nghị lo lắng: “Để chú Vương đưa các em đi nhé?”
Tống Nhất Viện từ chối, “Anh đừng lo, rất an toàn. Mùa này núi Kim Sơn toàn người leo núi ngắm mặt trời mọc thôi.”
“Sao bỗng nhiên muốn ngắm mặt trời mọc vậy?”
“Ngày hôm qua xem phim xong, nhất thời hứng lên nên quyết định vậy đấy.” Tống Nhất Viện nói, “Xin lỗi anh, đêm qua em quên nói với anh.”
“Ừ.” Vũ Nghị đáp, “Chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ.”
“Em biết rồi.” Tống Nhất Viện đeo túi trên lưng, “Em đi đây”
Cô vẫy tay với anh rồi nhảy nhót ra khỏi nhà.
Vũ Nghị ôm chăn ngồi trên giường, hoảng hốt cảm thấy hôn nhân xuất hiện nguy hiểm.
Tống Nhất Viện tới địa điểm đã hẹn chờ Tào Trân Châu, đợi mười phút không thấy người đâu thì gọi điện thoại cho cô ấy.
“Cậu đâu rồi?”
“Tớ đang định gọi điện thoại cho cậu đây.” Bên Tào Trân Châu hình như có người, giọng cô ấy đầy vẻ bất đắc dĩ, “Tớ đang ở trên đường Tiểu Mã dưới chân núi Kim Sơn, tắc đường lắm.”
“Ở đây mà cũng tắc đường á?” Tống Nhất Viện không thể tin nổi, “Tắc đường chỗ nào vậy?”
“Gần khách sạn Ôn Tuyền dưới chân núi toàn là xe tư nhân đỗ lung tung rồi đổi xe loạn hết cả lên nên tắc đường thành một vòng tròn.”
“Vậy cậu đỗ xe ở gần đó rồi đi bộ tới đi. Bây giờ tớ đến chỗ cậu.”
“Được.”
Cúp máy, Tào Trân Châu thật vất vả, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng có một cơ hội để thoát ra khỏi vòng vây, cô lùi xe, đánh tay lái rồi cho xe chạy, cứ thế lặp lại một lần nữa, được lắm, lấy Tào Trân Châu làm trung tâm đã hình thành vòng kẹt xe mới.
Ừ, lùi thêm chút nữa, sắp đâm vào xe người khác thì dừng lại; có chiếc xe mới chen lên từ phía sau, xe phía trước cố hết sức tránh xa, cô chuyển hướng, ơ hình như chệch hướng hơi nhiều rồi, đánh tay lái ngược trở lại một chút, bên trái có xe lấn tới…
“Đệt!” Tào Trân Châu luống cuống, “Con mẹ nó, các người đừng di chuyển được không, chậm chút sẽ chết sao?”
Trong lúc nhất thời, tiếng còi nóng nảy đồng loạt vang lên, vây kín bốn bề.
Tào Trân Châu bị vây bên trong, di chuyển rất khó khăn.
Tiếng còi chói tai vang lên, Tào Trân Châu mím môi, cô ấy giống như không nghe thấy, khởi động xe bắt đầu mở ra một con đường mới để thoát khỏi vòng vây, từ từ, chậm rãi, cuối cùng đến lúc nhìn thấy chỉ còn chút nữa thôi là thoát ra được thì chiếc xe bên trái không động đậy từ nãy giờ bỗng dưng chen lên một chút.
Tào Trân Châu kéo cửa kính xe xuống, nhìn chiếc xe màu trắng kia rồi quan sát khoảng cách giữa hai xe, cô ấy nói với người kia: “Này!”
Không có ai trả lời.
“Có thể lùi lại một chút không?”
Không có ai trả lời.
“Hello???”
“Người lái xe biển số XXXXX, anh có thể lùi một chút để tôi lái qua được không?”
Vẫn không có người trả lời.
Tào Trân Châu: “...” Cô muốn quyết chiến.
Nhìn thấy có chiếc xe mới rục rịch muốn cướp đường, Tào Trân Châu nhìn chiếc xe kia rồi nhìn khoảng cách lần nữa, nếu tiếp tục thì có thể sẽ quẹt vào xe đó mà có khi cũng không, hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân phát huy thế nào.
Trước khi khởi động, Tào Trân Châu hét lên với anh ta: “Anh bạn à, lát nữa có khi tôi sẽ va vào xe anh, anh chịu đựng nhé, toàn bộ chi phí sửa chữa tôi trả.”
“Thật sự rất xin lỗi! Nhưng tôi bị ép vào đường cùng rồi!”
Nói xong, xe cô ấy va vào cái xe màu trắng hai lần rồi thoát khỏi vòng vây.
Tiếng còi xe sốt ruột không còn nữa, mọi âm thanh bỗng yên lặng.
Tào Trân Châu đỗ xe ở chỗ không ảnh hưởng đến giao thông gần đấy rồi xuống xe, đang định quay lại thương lượng việc bồi thường với chủ xe thì thấy chiếc xe màu trắng hai phút trước bị cô đâm đang chạy nhanh về phía cô, đầu xe bị lõm hai chỗ.
Cửa kính xe được hạ xuống.
“Chào cô.” Người đó không nói mấy lời thừa thãi, “Phiền cô trao đổi danh thiếp. Việc bồi thường cụ thể chúng ta sẽ liên lạc sau khi sửa xong.”
Tào Trân Châu ngẩn ra: “À à được.”
Cô gật đầu áy náy nói: “Thật sự ngại quá…”
“Không có gì.” Chủ xe là một người khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng khá trẻ trung, “Tôi cũng sai mà.”
Tào Trân Châu nghĩ thầm, không phải một người điếc, vậy sao lúc nãy gọi kiểu gì cũng không nghe thấy vậy chứ. Nhưng đúng là cô đã đâm vào xe người ta, chắc chắn phải bồi thường rồi.
“Danh thiếp.” Đối phương nhắc nhở.
“À à.” Tào Trân Châu lục túi, bỗng nhớ hôm nay ra ngoài để leo núi nên không mang danh thiếp, cô đành phải nói: “Lưu số điện thoại được không? Hôm nay tôi không mang danh thiếp.”
“Cũng được.” Đối phương không để ý.
Đúng lúc hai người đang lưu số thì Tống Nhất Viện tới.
“Sao thế?”
“Một lời khó nói hết.” Tào Trân Châu trả lời cực kỳ bất đắc dĩ.
“Có ổn không?” Tống Nhất Viện hỏi Tào
Trân Châu, sau đó nhìn thoáng qua người trong xe.
“Tớ thì không sao nhưng ví tiền thì có lẽ không ổn được như thế.”
“Đỗ Vũ Khôn?” Tống Nhất Viện nhìn người trong xe.
Đỗ Vũ Khôn thấy cô thì sửng sốt.
Hai người đã từng gặp nhau hai lần, một lần ở cục cảnh sát, một lần ở hôn lễ của Tống Nhất Viện và Vũ Nghị. Đỗ Vũ Khôn còn là một trong số những phù rể.
“Lâu rồi không gặp.” Đỗ Vũ Khôn cười xán lạn, “Hai người quen nhau à?”
“Đúng vậy.” Tống Nhất Viện gật đầu, “Các anh…”
“À, nếu đã quen vậy thì không có chuyện gì nữa!” Đỗ Vũ Khôn lưu số của Tào Trân Châu, ra hiệu bỏ qua, “Bồi thường coi như thôi, chúng ta làm quen đi!”
Tống Nhất Viện vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Tào Trân Châu bèn kể lại.
Tống Nhất Viện cạn lời nhìn cô nàng: “Thao tác của những người như cậu thật là…” Kẻ ngốc nhiều tiền.
Tào Trân Châu vừa uất ức vừa ai oán: “Tớ đã gọi người trong xe này rất nhiều lần nhưng không ai để ý…”
Đỗ Vũ Khôn cười, “Chuyện này thật ra tôi cũng sai. Vừa nãy không để ý nên ngủ quên trên xe.”
Chỉ hai phút mà cũng ngủ được à?
Chỗ ngồi phía sau đột nhiên có người xuất hiện, đỏ mặt nói với Tào Trân Châu: “Em xin lỗi, vừa nãy em lái xe giúp anh của em nên không quen tay lắm…”
Ờ, lính mới gặp tay mơ.
“Bỏ qua đi bỏ qua đi.” Tào Trân Châu đáp, “Nếu đã quen thì cũng là bạn bè rồi.” Cô ấy hơi dừng lại rồi tiếp tục, “Bồi thường hay định tính thế nào thì đến lúc đó anh liên lạc với tôi nhé.”
Đỗ Vũ Khôn cũng không muốn nói nhiều chuyện này ở đây, anh ta “Ừ” một tiếng cho qua, sau đó nhìn cô, hỏi: “Ngắm mặt trời mọc à?”
“Đúng vậy.”
“Đại Vũ không đi với cô sao?”
“Không.” Tống Nhất Viện đáp, “Đây là thời gian của bạn thân.”
Đỗ Vũ Khôn cười hì hì, “Đi với bạn thân mà có thêm một cậu bé đáng yêu thì thấy thế nào?”
Thế là bốn người tạo thành một nhóm leo núi với nhau.
Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu đi phía trước, Đỗ Vũ Khôn và em trai của anh ta là Đỗ Vũ Kỳ chậm rãi đi phía sau ba bốn mét.
Đỗ Vũ Kỳ nhìn hai người đẹp trước mặt rồi nhìn dáng vẻ đang có suy nghĩ gì đó của anh mình, cậu hỏi: “Anh, không phải như em nghĩ đấy chứ?”
Đỗ Vũ Khôn không kiên nhẫn đáp: “Mày nghĩ cái gì? Đàn ông đàn ang nói chuyện đừng có ra vẻ thần bí, có gì nói thẳng đi.”
Đỗ Vũ Kỳ bĩu môi, “Anh có ý với chị gái đâm xe anh à?”
Đỗ Vũ Khôn liếc cậu ta, “Sao không thấy mày có năng lực quan sát mạnh như vậy khi làm mấy đề bài hình học nhỉ?”
Đỗ Vũ Kỳ cười, cậu cũng chưa từng thấy ai sau khi bị đâm cho lõm cả xe còn có thể bình tĩnh xin số điện thoại của người gây họa.
“Mày không cảm thấy lúc cô ấy di chuyển xe rất thú vị à?” Đỗ Vũ Khôn cười, “Còn rất chăm chú, nghiêm túc, bình tĩnh nữa chứ, nhìn rất ngốc nghếch.”
“Không thấy.” Cậu ta chỉ cảm thấy ngu ngốc thôi.
“Còn hơn mày.” Đỗ Vũ Khôn không nể nang gì đáp trả, “Hơn cái thứ bỗng dưng khởi động xe chặn đường người khác rồi lại hoảng sợ không biết làm sao để lùi về.” Rồi còn bị người ta gọi hồi lâu cũng không dám lên tiếng.
Đỗ Vũ Kỳ: “...”
Ở đằng trước.
“Ai đấy?”
“Bạn tốt của Vũ Nghị.” Tống Nhất Viện nói, “Lúc bọn tớ kết hôn có ba phù rể, anh ta là một trong số đó, hình như là bạn thời đại học của Vũ Nghị.”
“À à.” Tào Trân Châu đáp, “Người này cũng không tệ lắm.”
“Sao cậu nói thế?”
“Vừa nãy có lẽ là em trai của anh ấy lái xe rồi chen lên phía trước, gọi một lúc lâu cũng không ai đáp. Khi tớ trách, anh ấy cũng không nhiều lời mà còn tự nhận lỗi sai về mình. Xe bị tớ đâm thành như vậy, dù là ai cũng phải tức điên lên nhưng anh ấy rất bình tĩnh.” Tào Trân Châu tạm dừng một chút, “Nói chuyện hay hành động đều rất dễ chịu.”
“Ừ.” Tống Nhất Viện nhớ lại biểu hiện của Đỗ Vũ Khôn ở cục cảnh sát lúc trước, “Tính cách quả thật có vẻ hào phóng.”
Tào Trân Châu cười tủm tỉm: “Gần đây tớ đang viết về một nam chính với tính cách như vậy, tớ thấy mình có linh cảm rồi.”
Tống Nhất Viện cười.
Buổi tối về nhà, Tống Nhất Viện kể chuyện hôm nay gặp Đỗ Vũ Khôn cho Vũ Nghị. Sau khi nghe xong, anh hỏi cô: “Anh hỏi một chuyện được không?”
“Hả?”
“Tào Trân Châu độc thân à?”
“Vâng.” Tống Nhất Viện nhìn anh, “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì.” Vũ Nghị đáp, “Anh chỉ sợ Đỗ Vũ Khôn mất công mà chẳng có ích gì.”
Tống Nhất Viện cười: “Trân Châu không thích kiểu này.”
“Ừ.” Vũ Nghị không nói nhiều.
Không bao lâu sau khi hai người nói chuyện xong, Vũ Nghị nhận được điện thoại của Đỗ Vũ Khôn.
“Đại Vũ à!”
“Độc thân.”
Đỗ Vũ Khôn cười ha ha, “Cảm ơn nhé.” Rồi anh ta nói tiếp, “Bốn chúng ta đã lâu không tụ tập, đầu tháng đi ăn một bữa nhé?”
“Được.”
“Dẫn cả chị dâu theo nữa, tớ gọi anh Lâm và Tiểu Minh dẫn bạn gái tới.”
“Được.”
Đỗ Vũ Khôn đang chuẩn bị nói gì nữa thì Vũ Nghị nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ gọi.”
“Anh em tốt!”
“Cúp đây.”
Ừ, anh em tốt giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi viết một lúc, cảm thấy Vũ Nghị của chúng ta như Phật đang nuôi ếch, chuẩn bị quần áo cho Viện Viện, chuẩn bị đồ ăn cho Viện Viện, chuẩn bị xe và lái xe cho Viện Viện, mỗi ngày Viện Viện đeo túi ra ngoài chơi, bà mẹ già Vũ Nghị sẽ ở nhà lo lắng chờ mong…