Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiTống Nhất Viện chịu đựng đến xế chiều, lúc Vũ Nghị về, mới nghe được tiếng ô tô bên ngoài, cô đã chạy ra đón anh.
Vũ Nghị đón được người lao vào lồng ngực mình, anh xoa đầu Tống Nhất Viện rồi hỏi cô, "Sao thế em?"
Tống Nhất Viện không nói lời nào.
Vũ Nghị hôn lên mái tóc cô, "Ngoan nào."
Nước mắt Tống Nhất Viện tuôn rơi.
Vũ Nghị hoảng sợ, luống ca luống cuống, "Em sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Nhất Viện lắc đầu, "Không có chuyện gì cả."
Vũ Nghị mím môi.
Tống Nhất Viện lau nước mắt bất ngờ rơi xuống, cô nhìn anh: "Con người có
một đặc điểm không thể giải thích được, đó là khi không chịu quá nhiều
uất ức, có lẽ chỉ là chút tủi thân hay khổ sở không thể nói rõ, cho dù
giãi bày cũng không cách nào làm rõ được, bản thân cũng tự nhắc với mình rằng thôi bỏ qua đi, không có gì phải so đo cả, nhưng khi có một người
quan tâm tới cô ấy thì chút tủi thân này sẽ trở nên vô cùng to lớn, chút khổ sở cũng trở thành hết sức khó chịu...."
"Ừ." Vũ Nghị biết, chút tủi thân của Tống Nhất Viện không chỉ là một chút;
chút khổ sổ cũng không phải là một chút. Nhưng nguyên nhân của những cái này liên quan đến bố mẹ cô, anh không tiện nói nhiều.
Hai người cùng nhau vào nhà.
Lúc ăn tối, mẹ Tống hỏi: "Tiểu Nghị à, hai đứa định bao giờ có con?"
Tống Nhất Viện nhíu mày: "Mẹ à, không phải đã nói không bàn chuyện này nữa sao?"
Mẹ Tống làm lơ cô, bà mỉm cười nhìn Vũ Nghị: "Viện Viện đã hai chín tuổi
rồi, bây giờ là lúc tốt nhất để mang thai, thêm một thời gian nữa thì
không tốt cho sức khỏe của Viện Viện cũng như đứa trẻ, các con nên tính
sớm đi nhỉ?"
Tống Nhất Viện cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt.
Vũ Nghị nhìn thoáng qua Tống Nhất Viện rồi đáp: "Bây giờ vẫn còn hơi sớm ạ."
"Sao còn sớm chứ?" Mẹ Tống nhíu mày.
"Sức khỏe Viện Viện còn chưa được chăm sóc tốt, bây giờ cô ấy mới 45kg, gầy
lắm ạ, phải bồi bổ nhiều hơn, nếu đột ngột mang thai, con sợ cô ấy không chịu được." Anh tạm dừng, "Bây giờ công việc của con đang bận rộn, thời gian ngủ nghỉ không ổn định nên cũng ảnh hưởng lớn đến mức độ sống sót
của tinh trùng."
Mẹ Tống còn muốn nói tiếp thì Vũ Nghị nói trước, "Chúng con rất nghiêm túc suy nghĩ về chuyện sinh con, nhưng mà chuyện này không thể nhất thời
hứng lên được mẹ ạ, chuẩn bị thêm được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, để
đứa bé khỏe mạnh và cũng vì sức khỏe của Viện Viện."
Mẹ Tống đành phải nói: "Các con có dự định là tốt rồi, nhưng chỉ có ý định cũng không được đâu. Chuyện sinh con không phải các con cứ chuẩn bị
xong là nó sẽ đến, đôi khi chuẩn bị nhiều quá lại không mang thai được."
Vũ Nghị gật đầu: "Vâng, chúng con biết rồi mẹ ạ."
"Tiểu Nghị à, bố mẹ định ở lại đây với Viện Viện thêm hai ngày nữa, mẹ cũng làm thêm nhiều đồ ăn cho nó, con không ngại chứ?"
"Mẹ đừng nói khách sáo vậy." Vũ Nghị đáp, "Bố mẹ muốn ở bao lâu thì ở ạ."
Mẹ Vũ mỉm cười, khẽ "Ừ" một tiếng.
Tống Nhất Viện uống một bát canh gà, ăn hai miếng thịt gà, không ăn thêm
rau, vừa đặt bát xuống thì mẹ Tống đã cầm lấy bát cô, xới thêm một bát
cơm rồi nói: "Sao ăn ít thế? Còn phải bồi bổ sức khỏe đấy, không ăn bữa
tối sao được."
Tống Nhất Viện bất đắc dĩ: "Mẹ ơi con không ăn cơm tối."
Mẹ Tống trừng mắt với cô: "Không có mẹ nhìn ngó thì con đã tạo thành thói
hư tật xấu rồi! Nếu muốn bồi bổ thì phải bồi bổ cho tử tế, từ giờ trở đi ăn cơm tối cho mẹ!"
Tống Nhất Viện nhíu mày: "Con đã lớn thế này rồi, ăn no hay không tự con biết mà mẹ."
Mẹ Tống không bỏ qua, bà cũng nhíu mày, "Con cũng biết mình bao nhiêu tuổi rồi, ăn tối còn cần mẹ bận tâm cơ đấy!"
Vũ Nghị lấy bát của Tống Nhất Viện, anh lên tiếng, "Từ từ đi mẹ, dạ dày
Viện Viện không tốt, tự nhiên ăn nhiều như vậy không chịu được đâu ạ."
Anh gạt phần lớn cơm vào trong bát của mình, chỉ để lại khoảng hai miệng cơm cho Tống Nhất Viện.
Mẹ Tống không nói gì nữa.
Tống Nhất Viện gắng gượng ăn cơm rồi rầu rĩ lên phòng.
Mẹ Tống thở dài một hơi rồi nhắc anh: "Con đừng chiều nó. Không ăn cơm tối không tốt cho sức khỏe."
Vũ Nghị gật đầu: "Con biết ạ." Nhưng anh vẫn không nhẫn tâm được. Hơn nữa
bây giờ không phải Tống Nhất Viện không ăn gì. Cô thích ăn canh, vậy nên bữa tối luôn hầm canh, cũng cố gắng nấu những thứ no bụng, ví dụ như
canh bí đỏ, canh bí đao hầm nhừ, dù ít dù nhiều Tống Nhất Viện đều sẽ ăn một ít bí đao và bí đỏ; hay canh sườn đậu xanh, canh giò heo đậu tương, trong canh cũng có chất dinh dưỡng. Thật ra Tống Nhất Viện đã dần dần
bắt đầu có thói quen ăn bữa tối.
Cơm nước xong ai về phòng nấy, bố mẹ Tống già rồi, ăn bữa tối xong tắm rửa
vệ sinh liền đi ngủ. Vũ Nghị trở về phòng, Tống Nhất Viện đang cầm ipad
đọc tiểu thuyết.
Vào phòng vệ sinh, phát hiện trong thùng rác có dấu vết nôn mửa, tay anh
khựng lại. Rửa mặt xong đi ra, anh cực kỳ nghiêm túc nói với Tống Nhất
Viện: "Không muốn ăn cũng đừng ép bản thân."
"Tính tình mẹ em nếu không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nếu em không ăn thì bà sẽ nói tới sáng ngày mai mất."
Vũ Nghị lên giường, anh ôm cô vào lòng, không nói lời nào.
Tống Nhất Viện đoán anh đã nhìn thấy, cô an ủi anh: "Cũng không khó chịu
lắm, nôn ra ngay rồi mà. Buổi tối đột nhiên ăn cơm nên hơi chướng bụng
thôi."
"Ừ."
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Tống Nhất Viện lên tiếng: "Tình yêu
của bố mẹ có lẽ là thứ tình cảm trói buộc và khó bỏ qua nhất trên cuộc
đời này."
"Người yêu mình nhất là bố mẹ, người tổn thương mình nhiều nhất cũng là bố
mẹ." Tống Nhất Viện vuốt ve nếp may vá trên tấm chăn, ánh mắt không biết đang nhìn đi đâu, "Lúc còn nhỏ chưa hiểu gì, cảm thấy những lời của bố
mẹ luôn luôn đúng, môi trường xung quanh nhiều lần thôi miên rằng bố mẹ
là người đối xử với mình tốt nhất mà không màng lợi ích, vậy là cũng cho rằng đúng như thế. Khi tính cách bắt đầu trỗi dậy, khi bắt đầu nghi ngờ một quan điểm nào đó, khi bố mẹ không nói lý lẽ, chỉ cần dùng một câu
"Mẹ là mẹ con" hay "Bố là bố con" là có thể khiến mình đầu hàng. Biết bố mẹ yêu mình, biết tình yêu của bố mẹ có những hạn chế, nhưng biết cũng
chỉ có thể là biết mà thôi, vùng vẫy một cách khó khăn mà vẫn không thay đổi được."
"Không thay đổi được sẽ khuyên bản thân thích ứng
và chấp nhận, nhưng rồi lại
phát hiện không chấp nhận được." Tống Nhất Viện nhắm mắt lại, "Có đôi
khi em không biết làm sao để nói với bố mẹ rằng, em là một con người độc lập, có tính cách độc lập, có quyền lựa chọn, sống cuộc đời như thế nào chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi. Nhưng hình như bố mẹ
không xem em là một con người độc lập mà chỉ xem em là con gái của họ,
là một phần trong cuộc đời của họ, thế nên quản thúc là điều đương
nhiên."
Vũ Nghị không nói lời nào mà chỉ ôm cô. Vũ Nghị hiểu được mà lại như không hiểu. Điều anh có thể hiểu được chính là anh biết cái gọi là con người
độc lập là gì, từ nhỏ anh đã là một người tự quyết định tất cả mọi
chuyện, tính chủ quan rất mạnh, bố mẹ cũng không quản thúc anh nhiều
lắm. Giữa anh và bố mẹ, nếu nói là bố mẹ con cái chi bằng nói là bạn bè, không đủ thân thiết nhưng tuyệt đối yêu thương nhau. Cho nên Vũ Nghị
vẫn luôn trình bày rõ ràng với bố mẹ, những thứ liên quan đến cuộc đời,
sự nghiệp hay con đường tình cảm đều do bản thân anh lập kế hoạch và
quyết định. Đây có lẽ chính là điều mà Tống Nhất Viện muốn: duy trì
khoảng cách nhất định với bố mẹ, yêu thương lẫn nhau nhưng vẫn độc lập.
Điều mà anh không thể hiểu là vì sao bố mẹ cô phải kiên quyết lên kế hoạch
cho cuộc đời của Tống Nhất Viện như vậy? Tống Nhất Viện biết có biện
pháp giải quyết, vậy tại sao cô không làm?
Vũ Nghị bèn thành thật hỏi cô.
Tống Nhất Viện im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Một người mẹ nhận thua với xã
hội, bị cuộc sống này chèn ép, bà dành tất cả những điều mình cho rằng
tốt nhất cho đứa con gái, nhưng bà không thoát khỏi hư vinh và ham muốn
chinh phục của con người nên bắt buộc con gái phải phục tùng bà."
"Mà con gái của bà ấy có những suy nghĩ, những quan niệm, những lý tưởng
gần như hoàn thiện nhưng lại không địch nổi ba chữ ở mặt tình cảm, đó là không đành lòng."
Có chính kiến của mình nhưng sợ tổn thương bố mẹ nên chỉ có thể thu mình
lại. Chịu đựng nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn có cảm giác.
Vũ Nghị hiểu rồi, anh ôm cô chặt hơn.
"Đây có lẽ là điển hình cho câu nói: Biết là một chuyện, còn làm là một
chuyện khác nhỉ?" Tống Nhất Viện cười khổ, "Quá yếu đuối."
"Ừ." Vũ Nghị nói, "Không sao cả."
"Này này này..." Tống Nhất Viện bất đắc dĩ nhỏ giọng phản kháng, "Không được an ủi như vậy."
"Thật sự không sao cả." Vũ Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hình như em rất hy vọng cuộc sống này không có khúc mắc nào, sẽ thuận lợi nhẹ nhàng, em
muốn mỗi một nút thắt đều phải được giải quyết, vậy nên em luôn suy nghĩ rất nhiều chuyện. Có lẽ em không cần nghĩ nhiều đến vậy, không cần quá
chú ý vào những chi tiết và tâm lý của người khác. Có rất nhiều chuyện
mà em để ý, thật ra nó không cần thiết, cũng không liên quan gì đến em
nhưng em vẫn đặt nó ở trong lòng. Còn có rất nhiều chuyện, em không cần
suy nghĩ đến nguyên nhân hay hậu quả, chỉ cần chấp nhận nó, cứ chấp nhận là được rồi. Không cần chú ý đến một số điều thì sẽ không sao cả; không chú ý đến tất cả mọi chi tiết thì không còn quan trọng nữa." Nói tới
đây, Vũ Nghị mới chợt ý thức được, Tống Nhất Viện không làm được.
Nếu cô thiếu mất trái tim tinh tế và nhạy cảm này thì sẽ không còn là Tống Nhất Viện.
Cô đã trải qua chuyện của Dương Hâm nên không thể không quan tâm đến người bên cạnh.
"Vâng, em cũng biết em như vậy không tốt chút nào."
Vũ Nghị không nói thêm gì khác, chỉ nói với cô: "Khoan dung với bản thân một chút."
"Vâng." Tống Nhất Viện ôm anh, "Chúc anh ngủ ngon."
Kết quả vừa nói xong thì thấy mới tám giờ, nằm hồi lâu cũng không ngủ được, đành phải tiếp tục ngọ nguậy trong lòng anh: "Anh buồn ngủ chưa?"
Vũ Nghị: "Muốn nói chuyện gì?"
Tống Nhất Viện nhớ đến màn thể hiện của Vũ Nghị lúc ăn tối, cô cười tủm tỉm: "Sao em không biết anh giỏi ăn nói thế nhỉ?"
Tai Vũ Nghị đỏ bừng, "Anh sợ em và mẹ cãi nhau."
"Thế nên bình tĩnh ra vẻ tổng tài bá đạo à?"
Cô chuyển hướng câu chuyện, "Hình như anh chưa từng gọi tên thân mật của em nhỉ?"
Vũ Nghị mím môi.
"Cái tên "Viện Viện" dễ nghe như vậy, gọi sẽ rất hay đấy." Cô cọ cọ vào ngực anh, "Bình thường không gọi em mà lại gọi trước mặt bố mẹ..."
"Viện Viện."
Tống Nhất Viện dừng lại.
"Anh gọi như vậy được không?" Anh còn hỏi cô.
Tống Nhất Viện nhắm mắt lại, cô đáp: "Anh gọi thêm một lần nữa đi."
"Viện Viện."
"Dạ."
Rõ ràng đáng lẽ người nên có trái tim đập dồn dập phải là Tống Nhất Viện
được anh gọi dịu dàng như gọi con gái, nhưng kết quả anh vừa gọi cô hai
lần thì tiếng tim đập trong lồng ngực ngay bên tai cô bỗng trở nên đinh
tai nhức óc, chấn động đến mức Tống Nhất Viện quên luôn vừa nãy định nói gì.
Hai người cứ thế ôm nhau, lắng nghe tiếng tim đập rối loạn của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s