Edit & Beta: Ami Cuteo ><
Trong phòng.
Lâm Nhụy kiều chân bắt chéo, ngồi ở trên sô pha chơi di động giống như mọi người, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Hai anh muốn nói gì thì nói đi, nhanh nói xong, tôi muốn đi ngủ."
Cả đêm bị hai người đàn ông tìm tới cửa, phiền chết.
Mà hai người đàn ông, biểu tình khác nhau, tựa hồ trong không khí cũng mang theo một loại không khí giương cung bạt kiếm.
Chuẩn xác mà nói là Hàn Vũ đơn phương căm thù Lục Trạch.
Mắt đào hoa trợn trừng nhìn Lục Trạch: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Lục Trạch mới vừa tắm rửa xong, mái tóc đen ướt át hỗn độn rối tung ở trên trán, trên mặt cũng còn có vệt nước chưa khô, anh bình tĩnh lấy khăn lông chà lau, thẳng đến khi lực nhẫn nại của Hàn Vũ đã đạt tới giới hạn lớn nhất, anh mới nói: "Vì sao tôi không thể ở chỗ này?"
"Anh... Chúng ta đều đã thống nhất với nhau, anh kẻ lừa đảo! Anh cư nhiên còn nói bậy ở sau lưng tôi..."
Trong lòng Hàn Vũ nghẹn khuất muốn chết, người này quả thực quá xấu rồi!
Lục Trạch không tỏ ý kiến: "Chẳng qua là ghi âm lời nói của cậu rồi giao lại cho bảo bối nghe mà thôi, nghiêm khắc mà nói, cũng không tính là nói bậy sau lưng cậu."
"Dù sao thì cũng là anh chơi xấu! Đồ không biết xấu hổ!" Nghĩ đến Lục Trạch cư nhiên tắm rửa ở trong phòng Lâm Nhụy, trước khi anh đến, nói không chừng hai người này còn đã làm gì đó, trong lòng Hàn Vũ liền ứa ra nước chua.
Anh ngược lại hướng Lâm Nhụy nói: "Bảo bối, tên cáo già này một bụng ý nghĩ xấu, lại còn có vợ với con, vừa nhìn liền biết không phải người tốt đứng đắn gì. Em ngàn vạn không thể tin tưởng anh ta."
Lâm Nhụy từ chơi di động bớt thời giờ liếc mắt nhìn Hàn Vũ một cái: "Vậy tin tưởng ai?"
"Đương nhiên là anh a, em phải tin tưởng anh, anh là người yêu em nhất." Hàn Vũ tận tình khuyên bảo.
"Haha... Tôi suýt chút nữa đã tin." Lâm Nhụy trực tiếp không phản ứng Hàn Vũ.
Tuy là Lục Trạch có giáo dưỡng tốt đến đâu cũng đều bị hành động của Hàn Vũ chọc cho giận, anh cười nói: "Ngay trước mặt tôi nói xấu tôi, chỉ sợ đây không phải tác phong của người có học thức a?"
Hàn Vũ hừ một tiếng: "Tôi lại chưa nói qua mình là người có học thức."
"Nhưng anh, đã có gia đình rồi lại còn đào góc tường nhà người khác là đúng sao?"
Lục Trạch sắc mặt thản nhiên: "Rất nhanh liền không phải."
"Có ý tứ gì?" Không riêng Hàn Vũ kinh ngạc, ngay cả Lâm Nhụy cũng ngây ngẩn cả người: "Anh thật sự định ly hôn?"
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng Lục Trạch là nói giỡn.
Đôi mắt Lục Trạch tràn đầy thâm tình chân thành: "Anh đã bảo
luật sư chuẩn bị đơn ly hôn, vì bảo bối em, muốn anh làm cái gì anh cũng đều nguyện ý."
"Anh..."
Lâm Nhụy cũng không biết nói cái gì, chỉ là khó tránh khỏi bị làm cho cảm động: "Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định."
"Yên tâm đi, anh là người trưởng thành, anh có thể tự gánh vác hậu quả bởi quyết định của mình."
"Ân." Lâm Nhụy gật đầu, bị Lục Trạch ôn nhu ôm cô vào trong lòng ngực.
Trong lòng Lâm Nhụy lúc này đã mềm thành một mảnh, cô biết Lục Trạch có bao nhiêu tốt, có thể được Lục Trạch yêu, bản thân cô thật đúng là may mắn dữ dội.
Liền trong lúc hai người tình ý miên man ôm nhau, Hàn Vũ không nhịn được, chua chát dùng tay kéo hai người ra: "Aizz, có một người đang sống sờ sờ ở nơi này được không?!"
"Dựa vào cái gì hai người liền ở bên nhau? Tôi đây còn chưa đồng ý đâu!"
"Vì cái gì phải cần anh đồng ý?" Lâm Nhụy thở phì phì nói.
"Hừ, chẳng phải bảo bối em đã nói, em thích cả hai người bọn anh, thế cho nên đây là chuyện giữa ba người chúng ta, vậy nên cần thiết phải có sự đồng ý của anh." Hàn Vũ chặt chẽ cầm tay Lâm Nhụy, ngữ khí bá đạo.
Chó má chuyện giữa ba người, có trời biết khi cô nghe được đoạn ghi âm kia phổi đều bị cơn giận làm cho sắp nổ toang.
"Chẳng phải Hàn đại công tử anh không thiếu phụ nữ sao?"
Hàn Vũ haha cười gượng rồi vội vàng chân chó hôn một cái lên trên miệng nhỏ của Lâm Nhụy: "Đó là giả, giả."
Làm trò trước mặt Lục Trạch, bị Hàn Vũ hôn, Lâm Nhụy không khỏi chột dạ đưa mắt nhìn Lục Trạch.
Cũng may Lục Trạch chỉ nhướng nhướng mày chứ không nói thêm gì mà là rút một tờ giấy ăn từ trên bàn rồi sau đó cẩn thận nghiêm túc chà lau trên môi Lâm Nhụy.
Lâm Nhụy giống như bạn học ở trong nhà trẻ, ngoan ngoãn đứng để Lục Trạch chà lau.
Lục Trạch chùi xong sau liền ném khăn giấy vào trong thùng rác, sau đó cúi người hôn lên đôi môi hơi hơi sưng đỏ của Lâm Nhụy, lúc này trên mặt mới lộ ra biểu tình vừa lòng.
"Giúp em tiêu độc."
Anh ôn nhu nói.
Ami: mắc cười nội thương:V
- -----------------
"Quà đêêê! Quà đêêêê! Hai chap đủ 500 vote mai sẽ tặng 2 chương"
Không biết mấy má có muốn lấy không?
#L????