“Rất hy vọng hợp tác chung sẽ suôn sẻ.”
Trong căn phòng lúc này chỉ còn vỏn vẹn lại hai người, tầm mắt đối diện nhau.
Khương Nhã đưa tay bắt lại, giọng điệu bình thản.
Không khó để nhìn ra trong ánh mắt của Châu Đình Yên vô cùng rất ghét bỏ cô.
Chắc chắn là đến để tính sổ chuyện của tin tức.
Nếu không phải vì bên cạnh Ôn Thiệu Phong, một nhân vật lớn như Châu Đình Yên còn đặt một kẻ như cô vào mắt.
Vừa định buông ra, Châu Đình Yên nắm chặt bàn tay cô lại, ánh mắt thay đổi liên tục, cuối cùng liền buông ra một câu châm biếm.
“Chỉ là một ả nữ nhân không biết tốt xấu nghĩ cách trèo lên giường của anh Thiệu Phong mới có được bộ phim này, đúng là thật không biết tự lượng sức bản thân mà.”
Khương Nhã nhếch môi, móng tay được sơn bóng của cô bấu mạnh vào mu bàn tay, Châu Đình Yên cảm nhận rõ đau đớn vội buông ra.
“Cô Châu, dự án này đúng thật là tôi leo lên giường của Ôn thiếu mới có được.
Thế xin hỏi cô Châu đây, cái không tự lượng sức bản thân, là đang chỉ cô hay chỉ tôi?”
Châu Đình Yên thay đổi sắc mặt liên tục, người phía trước vẫn nhìn cô ta cười như có như không.
Khương Nhã thấy người phía trước im lặng, cô bước lên phía trước một bước khiến cô ta phải lùi ra sau, khí thế giữa cả hai áp bức đến lạ.
“Cô Châu muốn giữ vững vị trí hiện tại là nữ nhân được Ôn thiếu để ý, tốt nhất nên học lại thái độ của bản thân.
Bằng không, ai bị Ôn thiếu đá xuống còn chưa biết đâu...”
Câu vừa dứt, Khương Nhã đã đẩy cô ta sang một bên.
Khương Nhã vừa rời đi Châu Đình Yên vội đẩy ghế mà ngồi xuống, cô ta cảm nhận rõ đôi chân đang run lên.
Ánh mắt ban nãy của Khương Nhã thật rất đáng sợ, như muốn ăn tươi Châu Đình Yên vậy.
Rõ là người khiêu khích, vậy mà đến cuối lại sợ cô ta.
Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy rất bực bội.
Châu Đình Yên cô ta còn mong muốn nhiều hơn cái danh nữ nhân của Ôn Thiệu Phong nữa kia.
Mà đã muốn leo lên, đương nhiên phải đẩy hết lũ xung quanh đi rồi!
...
Ghế lô kim cương, phòng bao Mị Sắc.
Dự tiệc mười giờ.
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, không gian yên lặng, bao trùm lên cảm giác kì dị.
Phía bên ngoài, một hàng vệ sĩ mặc áo đen, gương mặt ai nấy đều lạnh lùng.
Không khí lắng đọng, lão Chử Dịch một bên tay ôm một mỹ nữ, ánh mắt không ngừng dời tầm trên người Ôn Thiệu Phong đang ngồi đối diện, trên tay lão điếu thuốc vẫn không ngừng tản ra, làn khói mờ mịt che đi các đường nét.
Người đàn ông vẫn không nói gì, một thân cao quý ngồi dựa vào chiếc thượng hạng.
Đôi mắt phượng sắc lạnh cùng hàng lông mi dài cong vút, sâu trong ánh mắt là một tia thần bí tao nhã, lộ vẻ ngang ngược cao ngạo khiến người nhìn không thể nắm bắt được mạch cảm xúc.
Rất lâu sau, lão Chử Dịch mới lên tiếng.
“Ôn tổng, lô hàng vũ khí đó tôi đã chuyển qua kho của ngài rồi.”
Ôn Thiệu Phong nghiêng người ra sau, ngước nhìn Chử Dịch.
Đôi mắt sâu không đáy như nhìn