“Kẻ nào làm thì kẻ đó phải nhận được hình phạt thích đáng.
Tôi vốn không phải là người đại nhân đại lượng, hơn nữa tuyệt đối không với người muốn hãm hại mình.”
Câu nói của Khương Nhã đanh thép khẳng định khiến mọi người lại phải cau mày.
Khương Nhã dứt câu, ánh mắt hướng tới Châu Đình Yên đang đứng che chắn cho nữ quản lý mà từng bước đi lại gần.
“Sao vậy, cô Châu đang muốn bao che cho người đã hãm hại tôi sao?”
Châu Đình Yên tránh né ánh mắt của Khương Nhã, thấy Khương Nhã càng gần, cô ta cuối cùng liền sợ hãi đứng né sang một bên.
Nữ quản lý đứng núp sau lưng Châu Đình Yên, chứng kiến cái khí thế áp bức kinh người đó cũng tự cảm thấy sợ hãi mà tự biết điều run rẩy quỳ rạp xuống.
“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên làm như thế.”
Khương Nhã không có vẻ gì là sẽ nhún nhường.
“Giờ mới nhận lỗi thì có vẻ hơi muộn nhỉ?”
Cả phim trường nhất thời lặng như tờ, giờ đây không ai dám xen tiếng nói vào cả.
Dù gì sự việc này có thể sẽ gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Quản lý của Châu Đình Yên lúc này đã toát mồ hôi hột, nếu biết trước tính cách Khương Nhã là kẻ không chịu thua thiệt, đáng lẽ ngay từ đầu vẫn không nên đụng vào.
Nhưng suy nghĩ chưa dứt, nữ quản lý đã nghĩ đến người đàn ông chống lưng cho Châu Đình Yên, chẳng phải lúc nào Châu Đình Yên cũng khẳng định người đàn ông đó là của cô ta sao?
Vừa nghĩ đến đây gương mặt đã lộ ra tia nham hiểm, chỉ cần nói lại việc này với bên đó thì chắc chắn sẽ ra tay bảo vệ lại Châu Đình Yên thôi.
Khương Nhã xoay người nhìn đám nhân viên đang đứng sau.
“Báo cảnh sát đi, nếu đây là quy vào tội danh thì sẽ là tội cố ý giết người đó.”
An Ngọc nhanh tay nhanh chân mà báo lại cảnh sát, mười lăm phút sau tất cả đã tập trung đầy đủ mà dẫn đi.
Khương Nhã biết nữ quản lý đó chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay Châu Đình Yên, nhưng hiện tại cô không thể làm gì cô ta được, dù gì cô ta cũng là người phụ nữ của Ôn Thiệu Phong.
Đoàn làm phim lại tiếp tục quay như chưa hề có việc gì.
Ngay khi vừa về đến phòng thuê cũng đã nửa đêm, An Ngọc tiễn cô đến nơi cũng chở về phòng của mình.
Hiện tại chị Trân không có ở đây do bận việc nên cũng chỉ có mỗi Khương Nhã.
Vừa bước vào cả người đã mệt mỏi tựa vào vách tường, bộ đồ phục trang khi thay ra ban nãy đã phải nhét bỏ vào túi mà đem về.
Khương Nhã lẳng lặng bước vào nhà tắm, lớp áo vừa bỏ đã lộ ra các vết bầm tím, và hơn nữa ở chân còn hiện lên cả một vết thương kéo dài, vết máu thì lại đóng cục thành mảng, bám vào chiếc quần tạo cảm giác khó chịu.
Vốn bộ đồ là màu đen nên khi hai màu trộn lẫn, chẳng ai có thể nhận ra.
Ban nãy khi té như vậy, một vật dụng tương đôi là