Trợ lý Quyết như đứng hình khi thấy tình hình trước mặt, ánh mắt của ông chủ dường như là… rất tức giận! Cậu đã làm gì sai sao?
Ôn Thiệu Phong khó chịu nhai hết miếng bánh xong liền phủi tay, trợ lý Quyết cũng theo hướng mà nhìn, vài giây sau đã nhận ra tình hình trước mặt, tự xoay mặt cứng đờ trở ra.
Khương Nhã làm vậy khác nào đang hại cậu.
Trợ lý Quyết vừa rời đi, Ôn Thiệu Phong đã kéo Khương Nhã lại gần, tham lam cúi xuống ngửi mùi hương trên người cô, rất lâu sau mới cất tiếng.
“Đêm nay tôi sẽ tới đây.”
Khương Nhã nghe vậy hơi nhếch môi, cô xoay người đối diện tầm nhìn.
Người đàn ông như Ôn Thiệu Phong đâu rảnh ở lại đây lo không công cho cô như thế, chưa lấy lời làm sao mà rời đi được.
Hơn nữa Khương Nhã cũng chẳng thể cản được.
“Ngài đến hay đi không phải việc tôi có thể quản, nhưng mà những đêm ngủ với ngài, chẳng lẽ tôi lại không có chút lời.”
Ôn Thiệu Phong nhất thời đen mặt, cô vậy mà coi việc ngủ với anh là công cụ để kiếm tiền.
Khương Nhã trông thấy bộ mặt ấy liền đưa tay chạm lên chiếc áo vest mà nói tiếp.
“Ngài Ôn, tôi là người phụ nữ như nào chẳng phải là ngài lại chưa biết đấy chứ.
Là loại leo lên giường những lão già đầu tư để kiếm tài nguyên đấy.”
Khương Nhã vừa dứt câu Ôn Thiệu Phong đã siết chặt cằm cô lại không cho nói tiếp.
Theo như điều tra về thông tin, thời gian đầu Ôn Thiệu Phong chưa tìm hiểu kĩ, cho nên khi gặp lại ở Thượng Uyển, trông thấy cô như vậy khiến anh có chút nhất thời tức giận mà buông lời như vậy.
Hiện tại Khương Nhã đang trong tay anh, sao có thể để vụt mất.
Huống hồ chi vẻ mặt khi làm lần đầu của cô khiến anh nhớ rất rõ.
Đêm đó mặc dù chính thức bị lợi dụng, nhưng tất cả mọi thứ trên cơ thể anh lại dường như tình nguyện để mặc Khương Nhã quyến rũ.
Ôn Thiệu Phong đưa tay mân mê bờ môi của Khương Nhã, xoay người để cô dựa vào chiếc bàn gần đó, cúi người cắn lấy chiếc cổ trắng ngần, giọng nói lạnh lùng mất ngữ điệu ban đầu.
“Tôi là người đàn ông đầu tiên của em.”
Khương Nhã vừa nghe thấy câu nói nhất thời bừng tỉnh, vẻ mặt có chút hốt hoảng như ngộ ra điều gì đó, vừa né tránh liền bị Ôn Thiệu Phong giữ chặt lại, đôi chân luồn vào giữa khe đùi Khương Nhã, bàn tay giữ lấy đỡ phần lưng mà nâng cằm cô lên.
Sâu trong đáy mắt Ôn Thiệu Phong thoáng ánh lên tia vui vẻ, thời gian hai năm khi Khương Nhã rời đi, tuy không thể xác định bên cạnh cô có người đàn ông nào hay không, nhưng hiện tại Ôn Thiệu Phong chỉ muốn khẳng định việc mình là người đầu tiên của cô.
Nhưng Khương Nhã lại không vui khi phát hiện ra điều đó, nếu như vậy, chẳng phải là đang chê cô quá ngu ngốc mà trao thân cho