Dưới sự dẫn dắt từng chút của Ôn Thiệu Phong, cơ thể của Khương Nhã run lên từng hồi, khắp người chỗ nào Ôn Thiệu Phong đi qua đều để lại các dấu vết đỏ ửng chi chít.
Ôn Thiệu Phong chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng không ổn, cứ ở cạnh Khương Nhã lại không thể tự kiềm chế được, dần dà bàn tay từ vuốt ve lại chuyển sang xoa nắn khắp nơi.
Mái tóc Khương Nhã giờ đây cũng ướt sũng, yên vị trong lòng Ôn Thiệu Phong, lại không kiềm được mà cứ tưởng chừng bản thân đang trôi nổi giữa lòng sông, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt tấm thân Ôn Thiệu Phong như chỗ dựa.
Dưới tác dụng của sự mệt mỏi, Khương Nhã muốn chìm xuống, lại như muốn vươn lên, bàn tay cứ liên tục chạm vào cánh tay.
Ôn Thiệu Phong cau mày giữ yên Khương Nhã, hương thơm sữa tắm thoang thoảng khắp căn phòng, dưới ánh sáng đèn, khung cảnh càng trở nên huyền ảo.
Người trong lòng Ôn Thiệu Phong vẫn còn yên giấc tự lúc nào, đây không phải lần đầu tiên mà Ôn Thiệu Phong đã nhịn, mà đây đã là lần thứ ba rồi.
Như người ta thường bảo, có một thứ đã ăn sẽ nghiện, mà đã nghiện thì sẽ không thể dứt, chỉ sợ là bây giờ, Ôn Thiệu Phong không còn đường lui nữa.
Dáng vẻ bất lực, yếu đuối bây giờ của Khương Nhã chỉ khiến cho những kẻ khác thêm điên cuồng.
Những điều này, sao có thể để bất kì kẻ nào nhìn thấy được.
Thân thể của cô, hương vị, vẻ mặt, tất cả những gì thuộc về Khương Nhã chỉ có thể là của riêng anh.
Ôn Thiệu Phong đưa tay duy chuyển theo đường cong thân thể của Khương Nhã, mà Khương Nhã cũng vì điều đó trong cơ thể dâng lên cảm giác khác lạ.
Tiếp xúc với da thịt mềm mịn như tơ lựa của cô, Ôn Thiệu Phong cũng theo đó mà căng cứng khắp người, những nơi tiếp xúc xa thịt, đều bị áp bức bởi người con gái này.
Cau mày nhìn người con gái trước mặt, thật muốn bỏ đi cái suy nghĩ kia, đưa cô là của riêng, nhưng ngay lúc này, câu nói của Khương Nhã như thước phim tua chậm lại trong trí nhớ.
“Ngài Ôn, mối quan hệ của chúng ta chỉ là lên giường.”
Chính Ôn Thiệu Phong đưa ra quan hệ đó, chính anh cũng nói chỉ là ngủ trên giường suốt bốn năm.
Ôn Thiệu Phong dừng lại mọi động tức, bàn tay dời khỏi vị trí khác, vuốt ve dọc tấm lưng trắng muốt của cô.
Cuối cùng liền bước ra khỏi bồn, cẩn thận quấn tấm chăn quanh người Khương Nhã.
Nhìn mái tóc vẫn không ngừng rỏ nước, Ôn Thiệu Phong lục tìm chiếc máy sấy cẩn thận sấy đi mái tóc của Khương Nhã.
Chưa bao giờ Ôn Thiệu Phong lại có sự nhẫn nhịn đến như thế, mà tất cả, lại chỉ vì người con gái trước mặt.
Khương Nhã mơ màng nghe tiếng vù vù bên tai, cảm thấy cơ thể khác lạ, vừa bừng tỉnh đã phát hiện mình ở trên giường, hơn nữa hiện tại Ôn Thiệu Phong còn đang sấy tóc cho cô.
Cô vừa xoay người, tấm khăn che đậy cơ thể cũng theo đó rớt xuống, để lộ cả mảng lưng thanh mảnh.
Ôn Thiệu Phong vừa điều chỉnh lại được nhịp độ bình ổn, lại nhất thời vì cảnh vật trước mặt làm hô hấp hỗn loạn.
“Đừng làm rộn.”
Khương Nhã