Ôn Thiệu Phong bước xuống giường, bàn tay quen thuộc mở tủ đồ lấy ra một bộ đưa đến cho Khương Nhã, anh không dám nhìn, chỉ sợ lại không nhịn được.
trông thấy cô mặc xong, cũng yên tâm mà gọi điện thẳng cho bác sĩ.
Khương Nhã nhíu mày nhìn Ôn Thiệu Phong gọi điện, cô rời khỏi giường, đi thẳng tới hộp thuốc mà đổ ra lấy thuốc.
“Ngài không cần gọi, sức của tôi không yếu như thế.”
Trong hộp thuốc với đầy đủ các loại thuốc, Khương Nhã chống tay lên bàn, bóc vỉ lấy ra một viên.
Ôn Thiệu Phong vừa bước tới, chăm chú nhìn vào đống thuốc, vài giây sau ánh mắt đã đập vào những vỉ thuốc tránh thai.
Ôn Thiệu Phong nhíu mày, một điều gì đó khó chịu sinh ra trong lòng.
Khương Nhã ngủ với anh lâu như vậy, anh cũng chưa bao giờ sử dụng cái đó, vậy mà Khương Nhã lại chưa bao giờ có thai.
Mang thai, nếu như là con của anh thì Khương Nhã có thể thoải mái lợi dụng điều đó mà yêu cầu, nhưng cô lại chọn biện pháp khác.
Như thế này là đang ghét bỏ việc mang dòng máu của anh sao.
Thời gian cả hai ngủ với nhau rất nhiều lần, uống thuốc cũng nhiều như thế, có ảnh hưởng gì đến sức khỏe, về cơ thể.
Ôn Thiệu Phong siết chặt lấy nắm thuốc, gân xanh hiện lên lồ lộ thể hiện rõ sóng ngầm của sự cơn tức giận.
Khương Nhã trông vậy liền lấy lại, nhưng chưa vớ được Ôn Thiệu Phong đã một tay nhấc lên.
Anh không rõ vì sao mà tức giận, nhưng nhìn những vỉ thuốc lại không nhịn được, Khương Nhã không có thai thì mới thật sự tốt.
Khương Nhã bờ má hồng lạ thường do cơn sốt, nóng hầm hập do ảnh hưởng, Ôn Thiệu Phong dù tức giận cũng không dám làm gì mạnh, anh căn bản cũng làm gì có cơ hội mà hỏi đến chuyện những loại thuốc này chứ, đều do anh gây ra cả.
Bàn tay lướt nhẹ qua bờ môi đỏ ửng, Ôn Thiệu Phong cúi xuống chiếm lấy đôi môi của Khương Nhã, nhưng vì mới uống thuốc xong, anh cũng phải cảm nhận vị đắng của thuốc từ môi cô.
Khương Nhã bấu chặt chiếc áo sơ mi, cơ thể mềm mại do một tay Ôn Thiệu Phong nâng đỡ, vừa buông ra cô đã cau mày thở hồng hộc, mùi thuốc theo đó lan tỏa, khó chịu nói.
“Ngài không sợ bị lây sao, đúng là có bệnh mà.”
Lại là chữ “Ngài”, Ôn Thiệu Phong ánh mắt bị lửa giận thiêu đốt, Khương Nhã không thể xưng bằng một cái danh khác hay sao, anh thích cô gọi tên anh chứ không phải những từ ngữ cứng ngắc này.
Trong đôi mắt thâm thúy bắn ra những ánh nhìn hằn sâu đáng sợ, Khương Nhã trông như vậy liền đẩy ra, nhưng sức cô chẳng thể làm gì Ôn Thiệu Phong, càng đẩy người đàn ông càng đứng chắn tầm.
Bàn tay nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Khương Nhã, dưới trạng thái tức giận lực cũng theo đó mạnh hơn.
Nhưng vừa cảm nhận da thịt nóng rần của cô, Ôn Thiệu Phong