Cùng lúc đó, Ôn Thiệu Phong nhận được thông báo từ người đại diện của bộ phim.
Vừa mới nhấc máy bên đó đã lo sợ nói từng chữ một.
“Ngài Ôn, bộ phim đó cô Khương đã tự động hủy vai không đóng nữa.”
Người đại diện có chút lo sợ Ôn Thiệu Phong sẽ trách tội, người được chỉ định hẳn hoi là Khương Nhã, vậy mà nay lại phũ phàng từ chối, khác nào tạt một gáo nước lạnh cơ chứ.
Ôn Thiệu Phong cau mày siết chặt điện thoại, chiếc xe được trợ lý dừng lại bên vệ đường trước khu vực đã họp để ký hợp đồng.
“Người vẫn còn ở đó không?”
Người đại diện lắc đầu liên tục, cẩn trọng báo cáo không để lọt một chút từ ngữ.
“Cô Khương ra về cách đây nửa tiếng rồi thưa Ôn tiên sinh.”
Nửa tiếng? Chiếc xe dừng lại đây cũng ngang thời điểm đó, vậy mà chẳng có thấy bóng người nào đi ra.
Ôn Thiệu Phong thẳng tay dập điện thoại.
“Lập tức cho người điều tra vị trí của Khương Nhã.”
Bạch Hân nhàn rỗi đứng ngoài cửa phòng, vừa thuận tay tra tin tức, vừa lẳng lặng đợi đứa em trai làm xong việc mà đi e ra.
Thế nhưng trong lúc còn đang tận hưởng, từ xa đã trông thấy bóng dáng cao ráo của một người đàn ông đang tiêu sái bước đi, vừa nhíu mày nhìn cho kĩ thì đã giật bắn người khi nhận ra là Ôn thiếu.
Nhìn bóng dáng đang bước về phía mình, Bạch Hân run rẩy mà lùi ra sau.
Tại sao Ôn thiếu lại ở đây? Không lẽ là vì Khương Nhã.
Gương mặt một màu sát khí, nét mặt âm trầm hàm chứa lửa giận, đám vệ sĩ đi từ đằng sau nhìn Bạch Hân, liền tiến tới mà giữ chặt tay mặc cho Bạch Hân vùng vẫy.
Người phụ nữ đơn giản như Khương Nhã, vậy mà Ôn Thiệu Phong lại coi trọng cô, chẳng lẽ không như lời đồn sao?
Cánh cửa đá rầm một tiếng, Ôn Thiệu Phong sắc mặt trầm xuống, môi mím thành một đường thẳng.
Ánh mắt lạnh lẽo mà nguy hiểm liếc nhẹ vào khung cảnh bên trong.
Nhưng mà mọi thứ lại không như anh nghĩ, Khương Nhã đang nhàn tản ngồi trên ghế cạnh giường, bàn tay cầm lấy chiếc điện thoại quay lại, còn kẻ bên cạnh lại bị trói chặt tay chân bằng những mảnh vải nhỏ, mắt trợn tròn mà ú ớ.
Áo quần xộc xệch bị cởi vài nút phía trên, lộ ra cơ thể mềm nhão đúng tiêu chuẩn.
Khương Nhã có chút bất ngờ khi Ôn Thiệu Phong đến đây, cô đang dạy dỗ mà.
“Ôn… thiếu?”
Thật sự là rất bất ngờ, sao Ôn Thiệu Phong lại không dưng đến tận nơi này tìm cô chứ.
Lời chưa dứt Ôn Thiệu Phong đã một tay nhấc Khương Nhã lên, trông khung cảnh xung quanh cũng đoán được kẻ nào chiếm thế, anh yên tâm vài phần, cơ thể buông lỏng mà nhấc bổng cô đi ra.
Trước khi đi còn đẩy ánh mắt như muốn giết người hướng tới Bạch Hân, vốn chỉ định để đến khi Khương Nhã bên cạnh mới xử lý đám ruồi nhặng, nhưng e bây giờ lũ người này đã không còn muốn yên thân rồi.
Ôn Thiệu Phong nhìn người con gái trong vòng tay mình, khoảnh khắc thấy cô bình