Khương Nhã vừa xử lý được tên đó, máu thấm đẫm vào cánh tay mà chảy trượt xuống, đau nhói lan ra cả người, bàn tay dùng lực xé lớp vải dư thừa của lớp váy, động tác run rẩy mà băng lại xung quanh cánh tay.
Thế nhưng vừa định đứng dậy rời khỏi, một giọng nói trầm quen thuộc vang lên, mọi động tác của Khương Nhã dừng lại trong phút chốc, giọng nói này… là của người đàn ông đó!
Khương Nhã ngẩng đầu liền trông thấy hắn một thân bộ vest âu xanh đậm đang đứng, phía bên cạnh Nghiên Tâm không ngừng ngó đầu vào mà nhìn, thấy cô Nghiên Tâm kéo cao khóe môi.
“Lâu rồi không gặp, Nghiên Hi.
”
Khương Nhã có chút hoảng mà lùi dần ra sau, hiện tại trong trạng thái bị thương, cô tuyệt nhiên không phải là đối thủ của họ.
Huống hồ chi còn là kẻ cầm đầu nữa chứ.
“Đem cô ta về.
”
Người đàn ông một tay bỏ vào túi quần, cau mày lớn giọng ra lệnh khiến Nghiên Tâm không ngừng nhếch mép tiến tới.
Nhưng vừa tới trước một bước, Khương Nhã liền rút cây súng từ tay tên đang nằm mà giơ đến, ánh mắt thay đổi lên xuống, tinh thần trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Nghiên Tâm trông thấy Khương Nhã có vũ khí liền có chút hoảng sợ, vừa lùi dần ra thì người đàn ông từ phía sau đã cầm cây súng bẳn thắng tới tay của Khương Nhã, lực bắn mạnh nhằm vào tay không có chút nương, tiếng súng vang vọng, Khương Nhã mày nhíu chặt mà buông lỏng cây súng ra, hét lên một tiếng đau nhói, bàn tay ngay lập tức nhuốm đầy máu.
Nghiên Tâm thấy vậy lao tới, nhưng chưa kịp làm gì Khương Nhã đã loạng choạng đứng dậy lùi dần ra sau, cô xoay người, kế bên cô là một cái cửa sổ, từ độ cao này mà nhảy xuống thì sống hay không không thể đoán chắc được.
Nhưng hiện tại Khương Nhã không suy nghĩ nhiều như thế, cô không muốn chết trong tay lũ người này, trong phút chốc không do dự mà lao thẳng xuống.
Nghiên Tâm hoảng hốt lại gần, chòm người ra cửa sổ mà nhìn theo bóng dáng Khương Nhã khuất dần, độ cao này là hơn 30m, cô ta bị điên sao?
Từ phía sau, người đàn ông nét mặt âm trầm không kém một tay đẩy mạnh Nghiên Tâm ra mà nhìn, vừa nheo mi mắt liền lớn giọng, mi tâm run run một cách khó chịu, gằn từng chữ một.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Khương Nhã cả người lao xuống không điểm tựa, thật ra lúc vừa ngó đầu, cô đã trông thấy từ phía dưới có một cái hồ nhỏ, thế nhưng còn sống hay chết, còn phải dựa vào may mắn rồi.
Cả người nhanh chóng chạm vào mặt nước một lực rất mạnh, Khương Nhã mệt mỏi nhắm chặt mi mắt, lồng ngực hô hấp yếu dần như rút cạn, giờ phút này cả người được bao bọc bởi dòng nước lạnh của hồ nước, cô rơi thẳng xuống đáy hồ.
Khu vực nơi Khương Nhã nhảy xuống vang lên một tiếng ùm rõ lớn, máu đỏ từ khắp người lan ra, gần như muốn nhuốm lại, pha lẫn sắc nước tạo ra màu hồng nhạt khiến người khác sợ hãi.
Từ phía xa, Dụ Minh hai tay bỏ vào túi quần, lặng nhìn từ độ cao như vậy rơi xuống không khỏi nhếch mép sinh ra lòng hiếu kì, ánh mắt ngẩng lên nhìn thẳng vị trí ban đầu Khương Nhã đã nhảy xuống, lờ mờ thân ảnh khác hiện ra, nhưng rồi cũng dần khuất.
Đám vệ sĩ xung quanh nhận lệnh không dám chậm trễ lao thẳng xuống hồ mà vớt lên, thân hình người con