Mặc dù Ôn Thiệu Phong nhờ vả anh đưa vai diễn cho cô, nhưng câu nào câu nấy đều là câu ra lệnh, căn bản không có quyền từ chối.
Mà nữ minh tinh ban nãy trông cũng rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất trên người luôn có một gì đó khác biệt với những phụ nữ bình thường.
Cũng đúng thôi, người mà Ôn Thiệu Phong nhắm tới làm gì có kẻ nào là bình thường đâu.
Nếu như Ôn Thiệu Phong không thật sự có hứng thú, anh chắc chắn sẽ giữ lại nữ nhân đó bên cạnh mà chơi đùa.
Điện thoại vừa được kết nối, Ngạo Trần Bách đã trực tiếp báo cáo.
“Tôi đã đưa vai diễn đó cho người của cậu rồi, còn cần gì nữa không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng dao kéo, cả những thanh âm la hét thảm thiết.
Ngạo Trần Bách lập tức biết ngay được Ôn Thiệu Phong đang làm gì.
“Không cần, xong rồi thì được.”
Đầu dây lập tức cúp máy, Ôn Thiệu Phong đưa chiếc điện thoại cho trợ lý Quyết đứng bên cạnh, bàn tay vớ lấy chiếc bao tay màu đen mà đeo vào.
Nhìn kĩ lại, nơi bọn họ đang đứng là một nhà giam, không gian cũ kĩ với đầy những món đồ gỉ sét trông thấy rõ.
Khắp nơi đều hiện rõ lên mùi máu tanh hôi.
Những tạp âm bên cạnh vang lên thảm thiết...
Ôn Thiệu Phong trên người chiếc áo đen, một đường thẳng đến cuối dãy.
Cánh cửa mở vang lên tiếng những âm thanh chói tai điếng người.
Phía bên trong, một nam nhân đang bị trói chặt bằng những sợi dây xích.
Trên bàn, hàng loạt dao kéo mới tinh sắp xếp lộn xộn vẫn còn rõ.
Ôn Thiệu Phong cầm một lưỡi dao lên, ánh mắt không mang lấy một vẻ th ô tục.
Ôn Thiệu Phong nhìn nam nhân đang ngất đi, khắp người đầy những thương tích cũ chẳng chịt, máu thấm vào mảng áo trắng kết vảy trông vô cùng kinh tởm.
Người đứng bên cạnh cầm lấy một thau nước mà chọi lên, tên nam nhân liền khó khăn chớp mắt vài cái, ngay sau đó liền mở mắt ra.
Thấy người đàn ông trước mặt gương mặt liền trở nên tái mét, lắp bắp chữ có chữ không, gương mặt sợ hãi tột độ.
“Ôn thiếu, xin ngài tha...tha cho tôi, tôi chắc chắn sẽ không phản bội ngài, chắc chắn sẽ không đem đống tin tức đó bán ra.”
Ôn Thiệu Phong lãnh đạm liếc mắt, ánh mắt như một lưỡi dao có thể giết người ngay lập tức.
Đối với những kẻ phản bội, một lời nói chẳng qua chỉ là rác, không xứng để anh đặt vào tai.
Ôn Thiệu Phong cầm con dao roẹt thẳng một đường chính giữa lên da thịt nam nhân trước mặt, một tiếng hét kinh hoàng vang lên, máu cũng ứa dần từ đó xuống.
Bàn tay anh ném con dao xuống bàn, tiếng dao kéo vang vào nhau, máu nhuộm lấn sang những món đồ còn lại.
Tên nam nhân bị trói ánh mắt trở nên đục ngầu, dương như cũng ứa ra tia máu.
Hắn cứ nghĩ có người chống tay sẽ không sao, nhưng đâu biết một khi đắc tội với người đàn ông này bất cứ kẻ nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây.
Người đàn ông trước mặt hắn