Châu Phúc khựng người lại, sắc thái trên khuôn mặt già nua cứng đờ, ông ta đối diện với ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Bạch Kỳ, sống lưng căng thẳng lạnh toát.
Châu Phúc mấp máy môi, nhưng không phải trả lời Bạch Kỳ, ông ta trước hết đuổi người làm ra khỏi phòng.
“Ra ngoài, đóng cửa lại!”
Sầm!
Cửa phòng đóng chặt, Châu Phúc còn tỉ mỉ khóa trái, xong xuôi quay sang đã thấy Bạch Kỳ ngồi dựa lưng thành giường, ống truyền dịch không biết bị rút ra vứt đi từ lúc nào.
Châu Phúc dè dặt hỏi.
“Thiếu gia, anh là số một hay số hai?”
Bạch Kỳ sa sầm mặt mày, khó chịu lên tiếng.
“Châu quản gia, ông giỏi thật, hỏi tôi là số một hay số hai? Theo ông, tôi là số một hay số hai?”
Giọng điệu bá đạo này chắc chắn không phải là Bạch Kỳ ngốc, Bạch Kỳ ngốc mà được một phần khí chất như thế thì đã không được gọi là ‘ngốc’.
Anh… là ai?
Châu Phúc hít sâu một hơi, bày ra thái độ ngoan ngoãn, cung kính giống hệt với khi ông ta ở chung cùng Bạch Cố.
Không! Bạch Cố chung quy lại vẫn hiền lành và nhân từ chán, còn ‘Bạch Kỳ’...!anh đáng sợ hơn nhiều, cái đáng sợ của anh là cái đáng sợ chấn nhiếp tâm thần, đánh sâu vào linh hồn, ám ảnh Châu Phúc.
“Không không, ý tôi không phải...!Thiếu gia, đã lâu không gặp, anh vẫn tốt chứ?”
Nếu Tinh Lạc tận mắt chiêm ngưỡng dáng vẻ khúm núm của Châu Phúc, cô sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Chẳng nói đâu xa, ví dụ là cô đi! Châu Phúc là người ở nhưng có lòng tự tôn và kiêu ngạo như phận chủ nhân, có lẽ do Bạch Cố quá nể tình ông ta nên ông ta được chiều sinh kiêu.
Ông ta có gan nhốt cô, một người là thiếu phu nhân Bạch gia thì đủ hiểu ông ta không sợ sự trừng phạt của Bạch Cố.
Bạch Cố vốn dĩ hay mềm lòng…
Nhưng, Châu Phúc không sợ Bạch Cố không có nghĩa ông ta cũng không sợ ‘Bạch Kỳ’.
Nhất là ‘Bạch Kỳ’ và Bạch Kỳ ngốc thường ngày không cùng chung một khái niệm.
Bạch Kỳ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
“Châu quản gia, ông thấy tôi tốt lắm ư? Ông mà còn không rót nước cho tôi… tôi không chắc tôi sẽ không nổi cáu đâu.”
“Vâng, tôi đi ngay.”
Châu quản gia nhanh chóng chạy đi rót nước cho Bạch Kỳ, lấy nhiệt kế đo cốc nước đủ 35 độ C mới đưa anh uống.
Bạch Kỳ uống nước, trong đầu vang lên âm thanh trách móc.
‘Châu quản gia là người lớn… anh… anh tôn trọng ông ấy một chút!’
Bạch Kỳ cười khẩy, dùng suy nghĩ đáp lại.
‘Tôi không giống cậu.’
‘Đồ ác ma!’
‘Được rồi, ngủ đi! Chuyện bên ngoài cậu không cần lo.’
Kỳ Kỳ, cậu độc chiếm Tiểu Lạc lâu như vậy, giờ đến lượt tôi - Bạch Kỳ.
Âm thanh biến mất, đầu óc Bạch Kỳ trở về yên tĩnh, anh thong thả hỏi Châu Phúc.
“Châu quản gia, thiếu phu nhân đi đâu?”
Châu Phúc có tật giật mình lùi lại một bước, hai tay đằng sau lưng nắm chặt, máy móc nói.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân… đi công tác…”
“Châu Phúc!”
Lời nói chưa nói xong, Bạch Kỳ đã sẵng giọng cắt lời ông ta.
Bàn tay anh vươn ra điều chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ Châu Phúc, ngón tay thon dài với các khớp xương nam tính xẹt qua da Châu Phúc làm ông ta ớn lạnh.
Cà vạt chỉnh ngay ngắn xong, Châu Phúc lại cảm thấy cổ ông ta thít chặt, cực kỳ khó thở.
Bạch Kỳ điềm đạm lau sạch tay, vén chăn, đặt chân trần xuống nền đất mát rượi, anh ngước mắt.
“Đừng đánh đồng tôi với Kỳ Kỳ, kiên nhẫn của tôi có hạn.
Ông là người thông minh… cho ông một cơ hội trả lời lại.”
Anh trú ngụ ở trong cơ thể này, nhưng không rơi vào ngủ say.
‘Bạch Kỳ’ nhìn thấy gì, anh nhìn thấy cái đó, dùng chung mọi giác quan.
Kỳ Kỳ là Bạch Kỳ, Bạch Kỳ là Kỳ Kỳ, đừng hòng qua mặt được anh bằng những điều dối trá.
Anh không ngốc!
Châu Phúc nuốt nước miếng, ông ta nhắm mắt lại, nhỏ giọng.
“Thiếu phu nhân… bị nhốt ở trên tầng ba, căn phòng cuối cùng.”
Một cơ hội, một cơ hội duy nhất.
Nếu ông ta không biết thời thế tiếp tục nói dối, ông ta sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Châu Phúc đợi một lúc vẫn không thấy Bạch Kỳ có động thái gì, ông ta he hé mắt, trên giường trống không, bóng dáng Bạch Kỳ không thấy đâu nữa.
Châu Phúc vội quay đầu, Bạch Kỳ đứng ngoài cửa phòng, cánh cửa mở toang, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt anh, mặc dù biểu cảm không thay đổi nhưng… thiếu gia càng tức giận, anh càng bình tĩnh.
Sự bình tĩnh trước giông bão!
“Tôi sẽ xử lý ông sau.”
Một câu nói không mặn không nhạt của Bạch Kỳ chọc thủng phòng tuyến trong lòng Châu Phúc, ông ta âm thầm tự cầu nguyện cho bản thân, lại oán hận từ khi Tinh Lạc xuất hiện ông ta chưa lần nào gặp thuận lợi.
Kỳ Kỳ thiếu gia đeo bám Du Tinh Lạc thì không nói, cớ sao thiếu gia thứ hai cũng đặc biệt quan tâm cô? Vừa tỉnh dậy đã tra hỏi tung tích cô, không giống tích cách của thiếu gia chút nào.
Vì nguyên do gì một thân xác lại phân biệt ra thiếu gia số một và thiếu gia số hai, Châu Phúc không tường tận lắm.
Ông ta chỉ biết, Bạch Kỳ có hai nhân cách, hai nhân cách của Bạch Kỳ sẽ luân phiên thay đổi, nhưng nhân cách một dường như vẫn luôn chiếm phần lớn thời gian hiện hữu.
Châu Phúc may mắn vì điều đó.
Ông ta sợ nhân cách Bạch Kỳ thứ hai, lạnh lùng, cơ trí và tàn nhẫn, không dễ sống chung như Kỳ Kỳ ngu ngốc.
Bạch gia có tổng cộng hai người biết đến sự