“Chị Tinh Lạc, có điện thoại!”
Bao Tử bên ngoài phòng ngủ gọi với vào nhà tắm, một tay cầm gói snack ăn dở, một tay cầm điện thoại đang reo liên hồi của Tinh Lạc.
Bao Tử tò mò nhìn cái tên hiển thị, ‘Kỳ Kỳ ngốc’.
Kỳ Kỳ ngốc?
Ai vậy?
Một đứa trẻ sao? Chị Tinh Lạc bảo không có duyên với trẻ con cơ mà.
Lóng ngóng thế nào, Bao Tử trượt tay ấn nhầm vào nút nghe, khuôn mặt Bạch Kỳ chình ình xuất hiện khiến Bao Tử bị vẻ đẹp trai của anh hù dọa giật mình thon thót.
“Tiểu Lạc! Có nhớ Kỳ Kỳ không?”
Bao Tử chưa kịp định thần lại thì Bạch Kỳ đã cất giọng gợi đòn, cô ngu ngơ kề cái mặt bánh bao của mình sát camera, rụt rè trả lời.
“Hi! Tôi không phải chị Tinh Lạc.”
Ai đó làm ơn hãy nói với cô, ‘Kỳ Kỳ ngốc’ không phải là soái ca này đi?
Miệng cười Bạch Kỳ cứng đờ, khóe môi từ từ hạ xuống, bỗng thấy hành vi của mình trong mắt người ngoài rất ngốc, anh khó coi hừ lạnh.
“Tiểu Lạc đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Bao Tử gãi đầu, định nói Tinh Lạc đang tắm thì chủ nhân của chiếc điện thoại đã quấn khăn bước ra, tóc còn chưa lau khô hẳn.
Tinh Lạc đón lấy điện thoại trên tay Bao Tử, không có ý mặc quần áo, cứ thế cho Bạch Kỳ xem xương quai xanh và khe ngực sâu hun hút.
“Kỳ Kỳ, ở nhà có ngoan không?”
Bạch Kỳ bịt chặt mũi ngăn dòng máu nóng phun trào, hai tai đỏ lựng lên, nhưng mà mạng của khách sạn không tốt dẫn đến chất lượng hình ảnh cũng không tốt, Tinh Lạc không nhận ra sự ngại ngùng của anh.
Giọng nói Bạch Kỳ quay ngắt, ngọt như mía lùi.
“Kỳ Kỳ ở nhà ngoan lắm, Tiểu Lạc nhớ về nhanh nha, Kỳ Kỳ nhớ Tiểu Lạc rồi!”
Bao Tử rùng mình, thầm nghĩ thần kinh anh ta có vấn đề? Lật mặt nhanh như bánh tráng ấy!
Tinh Lạc cười nhạt, không quan tâm Bạch Kỳ đáng thương cầu khẩn, qua loa lấy lệ đáp.
“Biết vậy đã.
Tôi không đi làm anh nuôi tôi chắc?”
Tôi nuôi em mà, em có tình nguyện để tôi nuôi hay không thôi.
Đương nhiên Bạch Kỳ không dại mà nói câu đó ra miệng, anh đã đóng giả Kỳ Kỳ thì phải đóng giả đóng giả thật có tâm, trề môi ủy khuất.
“Kỳ Kỳ không có tiền.
Nhưng ông nội có tiền, ông nội nuôi cả Kỳ Kỳ lẫn Tiểu Lạc!”
Tinh Lạc không coi lời Bạch Kỳ là thật, cô làm dâu Bạch gia là tạm bợ, nói cách khác Bạch gia nuôi cô được nhất thời, không nuôi cô được mãi mãi.
Huống chi, cô cần Bạch gia nuôi sao? Tinh Lạc thích tiền nhưng cô không thiếu tiền.
Tinh Lạc vào nghề diễn là vì đam mê, thả bom mù huyễn hoặc kẻ thù, diễn xuất không phải là tất cả của cô.
Tinh Lạc lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đánh trống lảng sang chuyện học hành dạo gần đây của Bạch Kỳ.
“Gia sư tôi mời về tốt không? Anh có hiểu bài không”
Tinh Lạc chuyển đến Bạch gia đã khá lâu, nhưng cô chưa lần nào thấy Bạch Kỳ học bài hay cắp sách tới trường.
Dẫu biết rằng Bạch Kỳ ngốc, anh không tài nào học hành được theo lộ trình của người cùng trang lứa, nhưng mà ít nhiều anh vẫn phải học.
Đằng này Bạch Kỳ không những không đi học, mà Bạch Cố cũng không mời giáo viên dạy anh.
Thế này thì Bạch Kỳ làm sao cải thiện được chứng bệnh?
Tinh Lạc tự chủ trương mời gia sư dạy học cho Bạch Kỳ, mặc dù chỉ dạy cấp bậc tiểu học nhưng có còn hơn không.
Bạch Cố không phản đối cô, ông sở dĩ không bắt buộc Kỳ Kỳ đi học là bởi vì có sự tồn tại của nhân cách thứ hai, thế nhưng Tinh Lạc lại không biết, cô lo lắng cho tương lai của Kỳ Kỳ là điều dễ hiểu.
Chứng minh rằng, Tinh Lạc đối xử với Kỳ Kỳ là thật lòng, cô càng tốt với anh, ông càng vui, càng cảm thấy mình chọn đúng người.
Nhắc đến học bài Bạch Kỳ liền đau đầu, đuôi mắt không dễ dàng phát giác giật giật, anh đen mặt phun ra một câu.
“Hiểu, gia sư dạy tốt lắm, Kỳ Kỳ sẽ học thật chăm.”
Hiểu, không hiểu là thế nào, chương trình tiểu học mà không hiểu thì anh thà đập đầu vào gối chết đi!
Đường đường là người ngầm điều hành Bạch thị lại có một khoảng thời gian nhất định trong ngày ngồi làm phép cộng trừ dưới năm mươi, học chính tả và viết văn kể về con chó anh nuôi.
Bạch Kỳ bắt đầu tưởng tượng ra mình là chúa hề, nhưng hề thì cũng bắt buộc học, không học Tinh Lạc nảy sinh nghi ngờ thì biết làm thế nào?
Bạch Kỳ cắn răng mắt to trừng mắt nhỏ với gia sư trong phòng học mấy tiếng đồng hồ, bỏ lỡ bao nhiêu thời gian vàng bạc quý