Được sự cho phép của Bạch Cố, Tinh Lạc mang Du Trạch về Bạch gia chăm sóc, phòng của Du Trạch được sắp xếp gần với phòng của Tinh Lạc và Bạch Kỳ để cô thuận tiện chạy qua chạy lại.
Châu Phúc mới đầu không đồng ý rước thêm người bệnh vào nhà, thế nhưng ông ta chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì ông ta vốn dĩ không có quyền lên tiếng.
Bác sĩ Giang ăn không ngồi rồi cuối cùng có công việc tìm tới cửa, hắn khám tổng quan một lượt, làm đủ loại xét nghiệm trên người Du Trạch, sau đó đưa ra kết quả chuẩn xác.
“Du tổng thật sự đã từng phát tác bệnh suy tim, nhưng không quá nghiêm trọng.
Lý do vẫn hôn mê là cơ thể suy nhược, cộng thêm ngày ngày bị cho uống liều lượng thuốc ngủ cao.
Muốn ông ấy tỉnh lại cần một khoảng thời gian dài điều trị.”
Thuốc ngủ?
Ha ha! Không cần hỏi cũng biết là tác phẩm của Hạ Mai.
Thuốc ngủ uống ít và ngắn hạn thì có lẽ không sao, nhưng uống nhiều và uống trường kỳ… nhẹ thì tổn lại sức khỏe, nặng thì tử vong.
Người bình thường lạm dụng thuốc ngủ đã nguy hiểm, không kể tới Du Trạch hôn mê không có ý thức, ông bị tống bao nhiêu thuốc ngủ vào miệng cũng không có khả năng phản kháng.
Tiếp tục duy trì tình trạng trên, Du Trạch không chết vì bệnh cũng chết vì uống thuốc ngủ quá liều.
Đến khi đó… Hạ Mai lại tráo đổi sự thật, tuyên bố với bên ngoài là ông mắc bệnh trầm cảm, dẫn đến tự tử.
Hay cho một Hạ Mai ác độc, mưu mô!
May mắn Tinh Lạc cứu Du Trạch ra kịp thời, nếu không cô sẽ trở thành cô nhi không cha, không mẹ, không người thân.
Lúc ấy hối hận cũng đã muộn!
Tinh Lạc như trút được gánh nặng, cô hào sảng vỗ vai bác sĩ Giang, nói.
“Vất vả cho anh rồi, tỉnh lại được là tốt.
Phiền anh viết hết những nhiều cần lưu ý ra giấy cho tôi…”
Nghĩ nghĩ một lúc, Tinh Lạc kiên định bồi thêm câu.
“Tôi nghĩ anh nên ở lại Bạch gia cùng tôi chăm sóc ba tôi, để tôi bảo Châu Phúc dọn dẹp phòng ngủ của khách.”
Bác sĩ Giang: “.............”
Không cần đâu mà! Chăm sóc Du Trạch không khó đến thế đâu! Tôi còn vợ hiền, con ngoan ở nhà nữa, tôi muốn tan ca.
Đáng tiếc bác sĩ Giang phản đối vô tác dụng, phận làm bác sĩ riêng, hắn phải túc trực bên người bệnh 24/24, điều này đã ghi rõ trong bản hợp đồng ký kết ba năm trước.
Hắn như là tử sĩ của Bạch gia, Bạch gia sai đâu đánh đó, không được chối từ.
“Thiếu phu nhân, tôi đi kê đơn thuốc, cô thay quần áo khác cho Du tổng đi, bộ đồ cũ bẩn rồi.”
Bác sĩ Giang trước khi đi giao cho Tinh Lạc trọng trách thay quần áo cao cả, cô lần mò cả buổi cũng không dám cởi quần của Du Trạch, bàn tay hạ xuống lại nhấc lên, sang trái lại sang phải, chần chờ mãi.
Dẫu Du Trạch là ba ruột Tinh Lạc, nhưng mà nam nữ có khác, ba cô tỉnh dậy biết được cô từng nhìn thấy ‘người anh em’ của ông, chắc chắn da mặt mỏng như ông sẽ xấu hổ muốn độn thổ.
Bạch Kỳ cầm bánh đến cho Tinh Lạc ăn đúng lúc thấy cô đứng ngẩn người nhìn hạ thân Du Trạch, anh tò mò hỏi.
“Tiểu Lạc, ba ba tè dầm sao?”
Bạch Kỳ là học theo Tinh Lạc gọi Du Trạch ba ba thay vì cha vợ.
Không sao hết, Tinh Lạc khuyến khích anh gọi vậy, Du Trạch từ lâu đã ước mơ có một người con trai mà.
Tinh Lạc giật giật lông mày, cô đáp.
“Không phải, tôi đang thay quần áo cho ông ấy.”
Tè dầm? Khổ công anh nghĩ ra nguyên nhân oái oăm này, ba ba có lẽ khóc thét.
Bạch Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, anh gãi đầu ngượng nghịu.
“Là Kỳ Kỳ hiểu lầm ba ba rồi, ba ba không có tè dầm.
Tiểu Lạc, vậy thay quần áo nhanh đi, ba ba cảm lạnh bây giờ.”
Tôi cũng muốn nhanh chứ bộ!
Tinh Lạc ngửa đầu nhìn trần nhà, hai tay cầm cạp quần Du Trách run rẩy.
Một giây… hai giây… ba giây…
“Quả thật không làm được.”
Tinh Lạc buông tay đầu hàng, cô thực sự không có dũng khí tụt quần ba cô, nghĩ sao cũng thấy kỳ kỳ.
Tinh Lạc liếc nhìn Bạch Kỳ cầm bánh