Victoria chỉ đích danh Hạ Mai, cố tình tâng bốc bà ta vài câu, dường như còn rất xem trọng Du thị, điều đó không chỉ làm Hạ Mai không ngờ tới mà những người khác cũng kinh ngạc tột độ, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt hừng hực ghen tị.
Hạ Mai mất mấy giây để hồi thần, bà ta nuốt một ngụm nước miếng, vẫn chưa thoát khỏi bất ngờ, lắp bắp nói.
“Cô Victoria, cô không nhầm tôi với ai chứ? Tôi… tôi đã lâu rồi không xuất hiện trên màn ảnh.”
Cái gì đây?
Bà ta đang mơ à?
Tổng giám đốc Victoria là fan hâm mộ bà ta? Quá ảo diệu đi!
Victoria đối xử với Hạ Mai kiên nhẫn hơn Bạch Tỉnh Nhiên nhiều, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của cô như thế nào nhưng qua giọng điệu, ai ai cũng có thể thấy cô đang vui vẻ.
“Du phu nhân, bà thật biết nói đùa, tôi không đãng trí đến mức nhìn nhầm bà được.
Nói ra cũng thật ngượng ngùng, lý do SA chúng tôi chọn nước X để phát triển… một phần cũng là vì tôi muốn gặp bà đấy.”
Hạ Mai sung sướng như muốn điên rồi! Bà ta vạn vạn lần không dám nghĩ có ngày một lãnh đạo cấp cao của SA hâm mộ bà ta.
Trước kia Hạ Mai là minh tinh màn bạc nổi tiếng không sai, nhưng sức ảnh hưởng lúc bấy giờ của bà ta không đủ tầm để vươn ra ngoài thế giới.
Trong nước, khi Hạ Mai rời khỏi giới giải trí thì nhiệt độ của bà ta cũng tụt giảm không phanh, không ai nhớ tới bà ta nữa, nói bà ta là một ngôi sao hết thời cũng không ngoa.
Hạ Mai đang sầu lo không biết nên tiếp cận Victoria bằng cách nào, hiện tại cô tự nhiên ném cho bà ta một cây cầu màu hồng, bà ta không kinh hỉ sao được?
Hạ Mai vội vàng chỉnh đốn lại trang phục nghiêm chỉnh, bà ta giả lả cười hùa theo.
“ y da, thật hân hạnh quá! Được một người tài giỏi như cô Victoria đây quan tâm, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh.
Hôm nào chúng ta gặp nhau ở ngoài nói chuyện nha, tôi sẽ dẫn cô đi thăm thú hết nước X.
Không gặp không về ha!”
Thời cơ không rủ tự đến, thần may mắn cuối cùng đã chịu mỉm cười với bà ta.
Chỉ cần lấy lòng được Victoria thì sợ gì Du thị không có miếng mồi ngon? Hạ Mai tin chắc rằng thời điểm bà ta trở mình đã tới, một bước lên mây.
Đôi môi đỏ mọng của Victoria khẽ nhếch, cô không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“Được thôi, không gặp không về.”
Victoria và Hạ Mai bà một câu, tôi một câu nói đến hăng say, dường như quên mất buổi đấu thầu còn đang dang dở.
Tài bâng quơ vuốt mông ngựa của Victoria làm Hạ Mai lâng lâng như lạc vào cõi thần tiên, bà ta thiếu nước coi cô là tri kỷ, cười không khép được miệng.
Những người làm phông nền tức nổ đom đóm mắt, lại không chen miệng vào được nên đành hậm hực bàn tán.
Ngô Vũ Hằng đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Mai, lắc đầu cảm thông cho sự nông cạn của bà ta.
Anh không hiểu sao bốn năm trước Hạ Mai lại có thể ép Tinh Lạc đến bước đường kia, bà ta nhìn qua cũng không đến mức quá lợi hại.
Nếu để nói bà ta lợi hại, chi bằng nói Tinh Lạc lúc ấy quá trẻ người non dạ, quá ngây thơ.
Bây giờ, Tinh Lạc như thoát thai hoán cốt, Hạ Mai không phải là đối thủ của cô.
Bốn năm… nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng với Tinh Lạc, đó là bốn năm định mệnh thay đổi cuộc đời.
Nói chuyện chán chê, Victoria không quên quay trở lại chủ đề, cô thở dài thườn thượt, không biết là hữu ý hay vô tình dò hỏi Hạ Mai.
“Du phu nhân, bà nói… điều kiện 10% kia là quá đáng lắm sao? Nhưng phía bên trên đã ra chỉ thị, chúng tôi không thể không làm theo.”
Hạ Mai cau mày suy nghĩ một lúc, quả thật 10% là rất lớn, nhưng SA là nơi nào? 10% cổ phần rơi vào tay SA chưa chắc đã là điều xấu, nói không chừng là điềm tốt nữa kìa.
SA phát triển đồng nghĩa với việc bọn họ cũng phát triển.
So với tương lai rạng ngời rộng mở, 10% không đáng là bao, mất 10%, công ty cũng không đổi chủ được.
Nghĩ thông suốt, thế là trong cơn đắc ý, Hạ Mai đánh liều nói.
“Không thể nào! 10% là con số hợp lý nhất, không biết những tập đoàn khác ra sao nhưng Du thị chúng tôi nguyện ý bỏ ra 10% cổ phần để lấy dự án!”
Mấy người Du thị muốn ngăn cản Hạ Mai đã không kịp, bà ta thế mà nhanh nhảu dâng lên 10% cổ phần trong khi còn chưa hỏi ý kiến hội đồng