Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo không thể lạnh lẽo hơn của Du Tinh Lạc, Bạch Tỉnh Nhiên trong giây lát cứng họng, không biết nói sao cho phải nữa.
Anh ta thấy hình tượng mà anh ta xây dựng không đến nỗi tệ, cộng thêm việc anh ta chưa hề làm chuyện gì có lỗi với Du Tinh Lạc, vậy tại sao thái độ của cô như kiểu anh ta nợ cô mấy trăm vạn tệ thế?
Điện thoại của Tinh Lạc lại rung lên, cô nhìn giờ, không cần nghe cũng biết là ai gọi.
Tài xế taxi chứ ai! Anh ta quả thật đã đợi cô lâu lắm rồi.
“Không có việc gì nữa, tôi đi về đây.”
Tinh Lạc phủi phủi vạt váy rách tả tơi, nói khẽ.
Trong lòng cô có chút tiếc nuối, bộ váy này không rẻ tí nào, hơn thế trên thế giới có một không hai, là một người bạn đặc biệt thiết kế riêng cho cô, cô rất thích.
Nếu có cơ hội, cô phải bắt Bạch gia bồi thường cô cả gốc lẫn lãi.
Bạch Kỳ nghe Tinh Lạc muốn về liền giở thói xấu, anh kéo tay cô, đáng thương hề hề lên tiếng.
“Chị… đừng đi.”
Tinh Lạc bất đắc dĩ rút tay lại, nghiêm túc mở miệng, bất chấp Bạch Kỳ có hiểu hay không.
“Tôi phải về nhà của tôi, anh cũng nên về nhà của anh.
Chúng ta không thân quen tới vậy, đừng bám tôi.
Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, tôi họ Du, tên Tinh Lạc.”
Bạch Kỳ tính ra lớn hơn Du Tinh Lạc vài tuổi, bị một người đàn ông lớn hơn gọi một tiếng ‘chị’, hai tiếng ‘chị gái’, bốn tiếng ‘chị gái xinh đẹp’, người nào không biết còn tưởng cô già lắm.
Bạch Kỳ nghe lọt tai được đúng câu cuối của Tinh Lạc, ngoan ngoãn sửa đổi.
“Tiểu Lạc!”
Tiểu Lạc… Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…
Trần đời chưa có ai gọi cô bằng cái tên này, kể cả ba cô.
Tinh Lạc sa sầm mặt mày, khóe môi giật giật muốn phản đối.
Nhưng nghĩ lại, Tiểu Lạc còn đỡ hơn ‘chị gái xinh đẹp’ nhiều.
Cô phản đối với tên ngốc Bạch Kỳ có tác dụng sao? Nuốt những lời đang định nói xuống cổ họng, Tinh Lạc dù không thích cũng đưa mắt ra hiệu cho Bạch Tỉnh Nhiên.
Bạch Tỉnh Nhiên lặp tức hiểu ý kêu bảo tiêu đưa Bạch Kỳ vào trong hội trường.
Bạch Kỳ đương nhiên là yếu ớt giãy giụa, nhưng thân là anh trai, Bạch Tỉnh Nhiên vẫn có lực uy hiếp nhất định.
Bạch Kỳ bị cưỡng ép đưa vào trong, để lại một bóng lưng ai oán và câu nói vọng ra.
“Tiểu Lạc đợi Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ nhất định sẽ đi tìm Tiểu Lạc chơi!”
Ai muốn chơi với anh? Cả nhà tôi không muốn chơi với anh!
Tinh Lạc như gỡ được miếng cao chó, cả người nhẹ bẫng sảng khoái lạ thường.
Cô khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Bạch Tỉnh Nhiên, lần này không hề gặp trở ngại nữa mà ra thẳng tới chỗ xe taxi đang đỗ.
Sầm!
Cánh cửa xe đóng lại, Tinh Lạc mệt mỏi dựa lưng vào ghế, chân bắt chéo, túi xách quẳng sang bên cạnh, trong sự phóng túng, bừa bãi lại thêm vào nét quyến rũ khó tả.
“Tiểu thư, cô muốn về đâu?”
Tài xế taxi không vì đợi lâu mà tỏ ra khó chịu với Tinh Lạc, chứng tỏ sự chuyên nghiệp trong nghề của anh ta.
Tinh Lạc hài lòng gạt mái tóc dài, nói.
“Khách sạn Hoan Thụy, phiền anh.”
Động cơ ô tô khởi động, bánh xe chuyển bánh lao vun vút hòa vào ánh sáng đèn điện lung linh của thành phố phồn hoa và cám dỗ...
Phòng tắm khách sạn Hoan Thụy, xen lẫn trong màn hơi nước mờ mờ ảo ảo là thân hình có lồi có lõm, đường cong không chê vào đâu được, hoàn hảo đến từng xen ti mét.
Tiếng nước chảy ào ào chợt tắt, Tinh Lạc quấn một chiếc khăn tắm ngang người, cứ thế đi ra ngoài phòng ngủ, gò má ửng hồng.
Trên giường đặt một chiếc laptop đã mở sẵn, màn hình máy tính hiện chình ình lên hai gương mặt anh tuấn.
Một người tóc vàng, mắt xanh, da trắng, tiêu chuẩn soái ca Châu u, một người lại tóc nâu, mắt nâu, da màu bánh mật khỏe mạnh, tiêu chuẩn soái ca Châu Á.
Hai người đàn ông qua camera của máy tính nhìn thấy Tinh Lạc một thân thiếu vải, xương quai xanh còn đọng lại vài giọt nước, không tự chủ xoa xoa thái dương, đồng thanh hô.
“Du Tinh Lạc, cô mau mặc quần áo vào cho tôi!”
Tinh Lạc bĩu môi, vừa lau tóc vừa nói.
“Không.
Bà đây thích ngủ nude.”
Ngủ nude thì chỗ cần lồi mới lồi ra được.
Chàng trai tóc vàng đã quá quen với mấy trường hợp oái oăm như thế này của Du Tinh Lạc, anh ta