Translator: Lục Tịnh An
Tô Án đang túm tay áo khom người đứng chờ triệu kiến bên ngoài điện, bỗng nghe thấy hai tiếng quát truyền ra từ bên trong, một tiếng "cút ra" là gầm Dự vương, còn "lăn vào" là truyền gọi hắn.
Trước giờ Cảnh Long đế luôn nho nhã, không thích lớn tiếng quở trách, xem ra lần này đã quá tức giận, Tô Án không kìm được mà thấy căng thẳng trong lòng.
Khóe mắt liếc thấy góc áo bàn long màu đỏ tía lướt qua, hắn bèn ngẩng đầu nhìn.
Bước chân của Dự vương cũng hơi khựng lại trước mặt hắn, hai người nhìn vào mắt nhau.
Tô Án dẩu môi về phía điện: Bệ hạ đã hỏi gì, ngươi trả lời thế nào?
Dự vương lại chẳng chịu hiểu đúng khẩu hình của hắn, khóe mắt ẩn ý cười, hơi bĩu môi, tán tỉnh bằng cách hôn gió, rồi đi thẳng.
Trong cơn tức giận, Tô Án đã lựa chọn Plan B trong số các phương án đối phó.
Hắn quyết định bí quá hóa liều, quậy phá một trận.
Lam Hỉ vội vã đi ra, nhỏ giọng dặn dò bên tai hắn "hoàng gia đang nổi cáu, nhớ thuận theo, đừng làm trái ý", sau đó dẫn hắn vào, đóng cửa lại rồi lui ra.
Tô Án thấy trong điện chẳng có cung nhân nào đứng hầu, Cảnh Long đế ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, đang cầm một ly trà sứ vàng trong tay, mặt mày sa sầm, nhìn kĩ thì thấy ánh mắt y vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, giống như quay về nghịch cảnh lần đầu diện thánh vào ngày thi Đình, không nói lời nào đã muốn phạt gậy hắn.
Loại cảm giác đau trứng "nhất thời bấm nhầm xóa lưu trữ, lập tức quay về thôn tân thủ" này..
Tô Án hít sâu một hơi, vững vàng đi đến trước mặt vua, quỳ xuống hành lễ.
"Tô Án." Hoàng đế lạnh lùng lên tiếng.
Không đợi y nói ra từ thứ ba, Tô Án đã khí tụ đan điền, lồng ngực cộng minh, giành nói trước: "Thần-- muốn dâng tấu!"
Hoàng đế hơi ngây người.
"Thần không phải khoa đạo quan[1], tự biết không có quyền can gián, những lời nói sau đây cũng là dĩ hạ phạm thượng, nhưng dù có bị cắt chức cũng không thể không nói." Tô Án bình tĩnh lấy mũ ô sa xuống, đặt trên nền điện bên cạnh mình.
[1] Ngự sử giám sát
Hoàng đế loáng thoáng cảm thấy cảnh này cực kì quen mắt, là tiết mục mà đám ngôn quan và ngự sử thường diễn trên triều đường.
Đầu tiên là gỡ mũ quan để tỏ vẻ xương cứng không sợ mất chức hay rơi đầu, tiếp theo sẽ chỉ vào mũi người nào đó mà mắng xối xả.
Y là thiên tử nhưng vẫn phải kiên nhẫn nghe hết, nếu không sẽ bị chỉ trích là bịt đường ngôn quan.
Tiểu tử này làm quan chưa được mấy ngày, mà đã học theo bộ dạng của đám thanh lưu thật trơn tru.
Hoàng đế thầm giận, cười lạnh nói: "Tư thế này là muốn vạch tội ai?"
Không ngờ Tô Án đáp: "Không vạch tội ai hết.
Thần là khổ chủ, tới cáo ngự trạng."
Hoàng đế: "?"
"Dự vương điện hạ trêu đùa thần, từ buổi tiệc ân vinh tới giờ, tính tổng cộng là ba lần.
Y nắm tay ta, sờ eo ta, còn hôn môi ta nữa, khí thế vô cùng hung hăng, có thể tha thứ nhưng không thể nhẫn nhịn, mong bệ hạ làm chủ cho thần!" Mặt Tô Án đầy vẻ bi phẫn.
Hoàng đế: "..."
"Dự vương là hoàng thân quý tộc, thân phận tôn quý.
Nhưng thần cũng là một sĩ tử trong sạch, thế gia thư hương, môn phong trung trinh, nếu y cậy thế mà khinh nhờn sỉ nhục, thần sẽ đập đầu chết trước mặt thánh thượng, chứ tuyệt đối không để y được như ý!"
Hoàng đế thấy nét mặt như có thâm thù đại hận của Tô Án, đang nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm một cây cột thích hợp để đập đầu, tự nhiên thấy da đầu tê dại, dùng tay đỡ trán, thở dài một hơi.
"Trẫm biết ngươi tủi thân trong lòng, nhưng mà bớt diễn trò dùng cái chết để tỏ lòng mình đi." Hoàng đế bất lực nói.
Tô Án không chịu, "Bệ hạ nghi ngờ thần đang diễn kịch sao? Được, thần sẽ tỏ rõ tấm lòng son." Hắn đứng dậy, nhắm chuẩn chân bàn thô to của chiếc bàn bằng gỗ tử đàn khắc hoa mai bên cạnh cái ghế bành mà Hoàng đế đang ngồi, nhắm mắt xông đến đó.
Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt chìa tay ra, dễ dàng đỡ được đầu hắn, giữ trên chân mình, không biết nên khóc hay cười: "Được rồi được rồi, đừng nổi cáu nữa.
Đều do trẫm suy xét không chu toàn, biết rõ phẩm hạnh của Dự vương không đoan chính mà vẫn cho phép y dạy ngươi bắn tên, để ngươi phải chịu thiệt thòi."
Tô Án thuận thế tựa đầu vào gối Hoàng đế, hận không thể ôm chân rồng mà khóc to để tăng thêm lực tố cáo, cuối cùng vẫn còn chút mặt mũi nên không xài chiêu đó.
Hắn rì rầm: "Thần tủi thân."
"Trẫm biết." Hoàng đế an ủi sờ đầu hắn, hết sức hưởng thụ sự hồn nhiên như trẻ con của thiếu niên này, nhớ lại lúc Hạ Lâm hầu hạ dưới gối khi còn nhỏ, lại cảm thấy là một loại tâm trạng hoàn toàn khác.
Một chút khoái cảm cấm kỵ bí mật khiến lòng người ngứa ngáy như tơ nhện xù lông vậy.
Ngón tay hướng xuống men theo tóc mai hắn, nắm lấy vành tai trắng như ngọc nhẹ nhàng xoa nắn.
Xúc cảm nơi đầu ngón tay mềm mại trơn mịn, hệt như cánh hoa hải đường chớm nở, như nước lê mới ngâm băng, mát lạnh ngọt ngào tận xương, mang đến cho thiên tử một cảm giác nóng bỏng và căng trướng khó giải trừ.
Tô Án đang chìm đắm trong vai diễn người bị hại, không hề nhận ra động tác nhỏ không hợp lễ quân thần này.
"Thần từng dùng bàn cờ đập vào mặt y, nhưng không trúng."
"Khi nào?"
"Mới mấy ngày sau khi chịu đình trượng xong, vẫn chưa thể cử động nhiều, ở trong sân nhà ta."
"Y thừa nước đục thả câu sao? Đáng đánh."
"Thần còn nôn nữa, trong rừng phía sau điện."
"Trẫm biết."
"Sao hoàng thượng biết, chẳng lẽ Dự vương còn mặt mũi nhắc tới chuyện này ư?"
Cảnh Long đế cũng ngại nói ra mình đã sắp xếp thám tử Cẩm Y Vệ giám sát trong rừng, "ừm" đại một tiếng.
Tô Án tức giận nói: "Ta chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ như vậy!"
Hoàng đế gật đầu: "Chuyện này là y không đúng, có lỗi với ngươi.
Trẫm sẽ ra lệnh cho y xin lỗi và bồi tội với ngươi, nên bồi thường bao nhiêu thì ngươi cứ đòi bấy nhiêu, đừng để y chiếm lợi.
Ngoài ra trẫm cũng đã trách phạt y rồi, kêu y sau này tránh xa ngươi ra."
Lúc này Tô Án mới hài lòng gật đầu, đứng dậy lùi về sau vài bước rồi tạ ơn.
Hoàng đế lập tức cảm thấy trên đầu gối trống không, thiếu đi mùi hương và hơi ấm khiến lòng người rung động.
Y ra sức kìm nén, sau khi tâm trạng ổn định lại mới mở miệng: "Đội mũ quan lên đi, trẫm có lời muốn hỏi ngươi."
Tô Án thấy ổn rồi bèn ngừng lại, đội mũ ô sa lên, chờ hoàng đế hỏi.
Hoàng đế chỉ vào ghế bành ở bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi.
Tô Án nghiêm chỉnh ngồi xuống, nghe hoàng đế hỏi: "Ngươi có cái nhìn như thế nào về cái chết của Diệp Đông Lâu?"
Đối với câu "ngươi có cái nhìn như thế nào" mà Cảnh Long đế hay hỏi, Tô Án có sự cảnh giác như phản xạ có điều kiện, cứ nghi ngờ đối phương lại đang ra chiêu.
Hơn nữa, đây là án mạng, kiếp trước hắn lại không học điều tra hình sự, có thể nói ra nguyên do gì đây? Trong ấn tượng chỉ có hai câu danh ngôn: "Sau khi loại trừ mọi tình huống không thể, dù tình huống còn lại có khó tin bao nhiêu, thì đó vẫn chính là chân tướng" và "Cho dù gây án một cách trót lọt, chỉ cần là do người làm, thì không có lý nào không giải được."
Thế nhưng không thể dùng.
Hắn mau chóng hồi tưởng lại những bộ phim hình sự trinh thám mình từng xem, cân nhắc xong rồi mới trả lời: "Thần không có điều gì tâm đắc với vụ án này, chỉ có một ý kiến ngu ngốc, nếu nói không đúng, mong bệ hạ thứ tội."
Hoàng đế khoát tay, tỏ ý là hắn đừng nói mấy lời rào trước đón sau nữa, trực tiếp vào vấn đề chính đi.
"Thần chỉ có hai điều thắc mắc, thứ nhất, một khắc trước khi Diệp Đông Lâu té lầu, trên sân bắn liễu thiếu người nào?" Hắn cười, "Không giấu gì hoàng thượng, lúc đó thần không có trên sân, lẽ ra cũng có hiềm nghi."
Khi đó hắn đang nghe lén Phụng An hầu, và bị thiên hộ Cẩm Y Vệ ấn trên cột cưỡng hôn.
Đương nhiên, không thể nói thẳng nội tình trong đó.
Hắn tính rằng nếu bị hỏi đến thì sẽ nói là đi tìm đai lưng.
"Trên sân có rất nhiều cung nhân tới lui làm việc của mình, quả thật bây giờ rất khó xác nhận lúc đó thiếu ai." Cảnh Long đế đang suy xét, đáy mắt bỗng lóe sáng, buột miệng nói: "Tranh cung đình."
Hai điện Nhân Trí, Vũ Anh trong hoàng cung có không ít họa sĩ và họa sư phụng sự cho hoàng thất, thường ngày hay vẽ chân dung đế vương và công thần, bình phong hoa và chim, tranh tường chùa chiền gì đó, mỗi khi có dịp lễ tết quan trọng hoặc hoạt động quy mô lớn, theo lệ thường đều sẽ kí họa lại