105.
Kỳ thực muốn khởi hành cũng không nhanh như vậy, trước khi đến Đế quốc Charlemagne, theo lẽ thường bọn họ còn phải tiến hành một cuộc họp quy nạp và tổng kết.
Bé tinh linh tựa vào ngực Yannick ngủ say, những người khác lại ngồi vây bên cạnh y.
Mũ lông tai thỏ theo từng nhịp hô hấp của bé tinh linh mà lay động, bên dưới mũ còn có hai sợi dây được thắt chặt dưới cằm, tránh cho mũ bị rơi đi.
Đối với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này, ngại vì có thần quan Darwin ở đây, mọi người trong lòng dù có suy đoán nhưng cũng không thực sự hỏi ra.
“Các đồng bạn thân ái.” Yannick nói, “Thành Reed Flute là tiền tuyến chống lại xác sống của Mecklen, thật cao hứng vì mọi người có thể lưu lại nơi này lịch luyện nửa tháng. Hiện tại, mọi người có ngại nói cho tôi biết thu hoạch của mình trong nửa tháng này chăng?”
Mọi người nhìn nhau, Daifield ho nhẹ một tiếng, xung phong nói trước: “Tôi phải thừa nhận, trước kia khi ở Tòa thánh, mặc dù tôi bị người ta lạnh nhạt rất nhiều thế nhưng so với những bình dân và binh sỹ đang chìm trong chiến tranh này mà nói vẫn là hạnh phúc hơn không biết bao nhiêu lần. Tôi chưa bao giờ biết được hóa ra chiến tranh lại tàn khốc như vậy, thành thật mà nói, khi những người đó cho tôi biết, trong nửa tháng này đã là khoảng thời gian chiến đấu thoải mái nhất từ lúc chiến tranh nổ ra, trong lòng tôi đã rất giật mình.”
“Tôi đã từng rất khinh thường bình dân.” Augustine biểu tình cứng nhắc mở miệng: “Tôi cho rằng bọn họ yếu đuối, ngu muội, hơn nữa không chịu được dù chỉ một đòn công kích. Bất quá nửa tháng này đã thay đổi cái nhìn của tôi, tôi thu hồi sự phiến diện của mình khi trước. Tôi tuy rằng là thần quan đứng trên đỉnh kim tự tháp của giai tầng, thế nhưng đôi khi còn xa xa không bằng bình dân phổ thông.”
“Tôi rất tán thành lời nói của Augustine, bởi vì tôi từng gặp một cô bé.” Moreton nhẹ nhàng mở miệng, anh ta là thần quan được Giáo chủ Rahl đề cử đến, trong nhóm thần quan này trái tim của anh ta là mềm mại nhất. “Cô bé tuy rằng nhỏ như vậy nhưng đã biết giúp đỡ cha mẹ chăm sóc em út, khi nghe được mẹ mình nhiễm phải cái chết đen, cô bé đã dốc hết can đảm chắn đường tôi, quỳ xuống hy vọng tôi có thể cứu mẹ của bé. Cô bé nói nguyện ý dùng tất cả, thậm chí là sinh mệnh để đổi lại cơ hội sống cho mẹ mình. Bọn họ chính là nhỏ bé như vậy, thế nhưng chúng ta không thể không thừa nhận một điểm, có đôi khi chúng ta sẽ phát hiện trên người bọn họ những phẩm chất vô cùng vĩ đại.”
So sánh với Daifield và Augustine đã được Yannick coi như trợ thủ thân cận, Moreton lại chưa chọn được vị trí thích hợp, bởi vì tính tình người này ôn nhu thiện lương, nếu an bày anh ta làm công việc giao tiếp với những thế lực khác, chỉ cần không để ý liền rất dễ bị gài bẫy. Vậy nên Yannick vẫn có chút khổ não, chưa thể định vị cho người này một cách chính xác.
Trên thực tế, cuộc họp tổng kết lần này cũng không chỉ để mỗi người trình bày cảm tưởng trong nửa tháng qua, Yannick càng hy vọng có thể thông qua bài thuyết trình của bọn họ làm một định vị chuẩn xác hơn.
So với thần quan Moreton, thần quan Levis tuy rằng cũng là người mới nhưng lại khôn khéo có khả năng hơn, Yannick dự định để người này gánh vác công tác hậu cần của đoàn đội trong thời gian sắp tới, bởi vì anh ta đã từng chứng tỏ thiên phú kinh người của mình trên phương diện tính toán và tài chính. Nhưng rất hiển nhiên, trước giờ chưa ai từng để ý đến thiên phú này của anh ta, khi Levis vừa gia nhập đoàn đội, Yannick có hỏi công việc trước đây bọn họ từng đảm nhận, câu trả lời của anh ta là ‘Đảm nhiệm việc lau chùi và giữ vệ sinh cho tượng thần trong Tòa thánh’.
Câu trả lời này khiến cho Yannick phi thường câm nín, Giáo đình quả là quá mức lãng phí nhân tài!
Sau khi Moreton phát biểu, Yannick liền tiếp lời: “Tôi rất vui vì mọi người cũng không ỷ vào thân phận thần quan mà tự cao tự đại, vừa vặn tương phản, mọi người đều có sự thanh tỉnh đáng kinh ngạc, có thể nhận rõ chỗ không đủ của mình, đây tuyệt đối là điều kiện tiên quyết để trở thành một thần quan ưu tú. Tôi cũng không phải đang nói ngoa, mọi người nên biết rằng trong Giáo đình hiện nay còn có rất nhiều người đều đang chìm trong giấc mộng đẹp đó, bọn họ vô pháp thấy được chỗ thiếu hụt của bản thân, đây là một dấu hiệu nguy hiểm.”
Y quét mắt một vòng, tất cả mọi người đều vì lời nói này mà trở nên nghiêm nghị hẳn lên, thẳng người ngay ngắn, chăm chú lắng nghe. Chỉ có thần quan Darwin giống như dưới mông có kim, nhấp nhổm không yên.
“Thần quan Darwin,” Giáo chủ tóc bạch kim mỉm cười, “Tôi thấy anh giống như không thoải mái lắm, có muốn trở về nghỉ ngơi một chút hay không?”
“A, không không, không cần, thưa ngài, tôi rất khỏe!” Darwin rất xoắn xuýt, từ nội tâm mà nói hắn rất chán ghét loại thuyết giáo như vậy, thế nhưng từ lý trí mà nói, hắn luôn cảm giác mình là ‘Người của Hồng y Gustav’, nếu như bỏ qua cơ hội tìm hiểu tình báo như thế này sẽ rất không đủ tư cách.
Hắn đảo mắt qua một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi lên người đứa bé trong lòng Yannick.
Darwin cũng không ngốc, ngay khi Yannick đơn độc rời đi hắn đã có suy đoán, nơi này cách Lãnh địa tinh linh rất gần, mà Giáo chủ tóc bạch kim cũng từng cứu một gã tinh linh, nói không chừng y và tinh linh vẫn luôn âm thầm duy trì liên hệ. Đây là một tình báo trọng đại nha!
Hắn có lòng muốn lập tức hội báo cho Hồng y Gustav, thế nhưng lại buồn lo không có chứng cứ, sợ hãi bị mắng, chỉ đành kềm chế lòng hiếu kỳ, theo nhóm Daifield lăn lộn ở tiền tuyến suốt nửa tháng. Thật vất vả mới kết thúc thời gian khổ ải, nào ngờ Yannick không chỉ đã trở về còn mang theo một đứa bé thân phận không rõ, cho dù là ai cũng sẽ bắt đầu liên tưởng.
Yannick nhận ra ánh mắt của hắn, mỉm cười: “Không sao cả, Darwin, tôi ôm Iruus cũng khá lâu rồi, cánh tay cũng có hơi mỏi, anh có nguyện ý giúp tôi chăm sóc bé không? Còn có thể thuận tiện ôm bé ra ngoài chơi một chút, chỉ là đừng rời đi quá xa.”
“Đương nhiên! Đương nhiên! Tôi rất nguyện ý!” Darwin mừng rỡ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn lập tức phấn khởi tiếp nhận đứa trẻ trong tay Yannick, vui vẻ đi ra ngoài.
“Thưa ngài, Darwin hắn…” Daifield có chút lo lắng.
“Không sao cả, anh ta không thể làm gì Iruus, tôi đã hạ chú ngữ bảo hộ lên người thằng bé.” Yannick dừng một chút, thần sắc nghiêm túc hẳn lên, “Tôi đẩy Darwin đi là muốn kể cho mọi người về biến cố đã gặp phải ở Lãnh địa tinh linh.”
Vì vậy y đem việc ma vật dùng thân phận của tinh linh khởi xướng phản loạn, xâm nhập Lãnh địa tinh linh đơn giản kể lại một lần, nhảy qua quá trình kết minh của bản thân và Nữ vương tinh linh, cũng lướt qua vai trò của Công tước huyết tộc và Pháp sư hắc y, đem công lao tiêu diệt ma vật đẩy lên trên người Nữ vương tinh linh.
“Xúc tua của ma vật hiện tại đã càng lúc càng dài, tuy rằng theo tình thế hiện nay, lực lượng của xác sống càng lúc càng bạc nhược, thoạt nhìn giống như nhân loại đã sắp đạt được thắng lợi. Thế nhưng dùng quy mô và bố cục của ma vật từ lúc khởi đầu đến này, hẳn là mọi việc sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Quan trọng hơn là, sự lý giải của bọn họ đối với chúng ta xa xa vượt qua chúng ta hiểu biết bọn họ. Cho dù là,” Y liếc mắt nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: “Cho dù là ma vật hiện tại đang giả thành một ai đó trong số chúng ta, trước khi gã tự mình bại lộ, chúng ta hoàn toàn không thể biết được.”
Mọi người đều bị lời này làm cho sởn cả gai ốc, không tự chủ được quan sát người bên cạnh mình một chút.
Daifield cố ý mở lời trêu đùa bình thường hóa không khí: “Nếu như ma vật giả thành ngài mà nói, vậy chúng tôi hiện tại đều đã xong đời.”
“A, không sai, đó là một ý kiến hay, nếu như tôi là ma vật mà nói, tôi sẽ làm thế nào đâu? Khiến mọi người trực tiếp chết đi? Không, điều này không phù hợp với lợi ích của ma vật, bọn họ muốn chính là khiến nhân loại diệt vong, sẽ không làm ra loại chuyện dư thừa như vậy. Có lẽ ma vật sẽ dùng thân phận của tôi leo lên vị trí Giáo Hoàng, sau đó thống lĩnh Giáo đình đối nghịch với nhân loại?” Thần quan tóc bạch kim sờ sờ cằm, cư nhiên rất nghiêm túc địa tự hỏi vấn đề này.
“Ngài Hill, tôi còn một chủ ý đơn giản và hiệu quả hơn rất nhiều,” Alexander nhất quán trầm ổn cũng lên tiếng vui đùa, “Gã có thể lợi dụng dung mạo không gì sánh kịp của ngài đem chúng ta đầu độc đến thần hồn điên đảo!”
“Tôi là nam giới, Alexander, một quý ông sẽ không thích người khác tán dương vẻ ngoài của mình theo cách này.” Giáo chủ tóc bạch kim thu lại nụ cười, giữa lúc Alexander có chút bất an, lo rằng mình đã nói hơi quá mức, Giáo chủ đại nhân lại bổ sung một câu: “Tuy rằng những lời anh nói đều là sự thật.”
Mọi người lại ha hả cười vang, Daifield ở bên cạnh đồng tình vỗ vỗ vai Alexander vừa bị dọa đến co rúm.
Yannick nhìn những kỵ sỹ và thần quan đang ngồi xung quanh mình, có thể tiến vào Tòa thánh đương nhiên trên phương diện dung mạo và vóc dáng cũng không thể quá mức thua kém, người nào cũng có thể tự xưng anh tuấn bất phàm, tinh thần phấn chấn.
Bọn họ hiện giờ đã trải qua lịch luyện, không còn thần tình kiêu ngạo bễ nghễ như lúc vừa đi theo y, màu da nguyên bản trắng nõn cũng bởi vì dãi nắng dầm mưa mà chuyển thành màu đồng cổ, giơ tay nhấc chân cũng thêm vài phần trầm ổn. Nhất là hai người Daifield và Augustine, Yannick hiện tại đã có thể yên tâm giao lại rất nhiều việc cho bọn họ.
Thế nhưng y muốn tiếp tục tiến lên, thần quan đoàn cũng cần liên tục phát triển, sau đó nhóm người của bọn họ sẽ không chỉ ít ỏi như bây giờ. Vì cân nhắc mục tiêu lâu dài, Yannick không thể không ngừng gia tăng áp lực, đẩy bọn họ ra ngoài đơn độc đối mắt mưa gió, chỉ
như vậy mới có thể không ngừng trưởng thành, cũng thuận tiện lọc đi một ít thành phần không phù hợp đội ngũ.
Hiện tại mà nói, mọi việc đều tiến triển trất thuật lợi, mọi chi tiết đều theo đúng quỹ đạo của kế hoạch. Dựa theo tiến độ này, có lẽ không cần bao lâu, phái đoàn này đã có thể vượt qua phần lớn những thần quan khác trên đại lục, trở thành đội ngũ ưu tú nhất, cũng trở thành cánh tay đắc lực của y!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm khóc lóc nỉ non, kèm theo tiếng khóc là thân ảnh thần quan Darwin đầu đầy mồ hôi tông cửa xông vào.
“Thưa ngài, thưa ngài, tôi thật sự không có biện pháp!” Trên người Darwin ướt một mảnh lớn, thoạt nhìn rất chật vật, biểu tình giống như cũng muốn khóc.
Yannick nhịn cười ho nhẹ một tiếng, tiếp nhận đứa trẻ trên tay hắn.”Không sao cả, giao lại cho tôi đi.”
Vừa mới đổi tay, bé tinh linh đang khóc ầm ỹ lại như kỳ tích lập tức im lặng, đôi mắt bị to cải trang thành màu xanh nhạt của bé long lanh ngấn nước, trên má còn vết tích nước mắt, cái đầu nhỏ không ngừng xoay tới xoay lui, ngón tay xoắn vào nhau, bộ dạng tò mò đáng yêu.
Tiểu bại hoại.
Yannick im lặng nói một câu, cũng vì việc bé chế tạo phiền phức cho Darwin vô cùng đúng lúc mà âm thầm cộng điểm.
Nhưng Darwin vẫn chưa hết hy vọng.
Hắn càng ngày càng hoài nghi thân phận của bé tinh linh.
Tuy rằng Yannick chưa từng đút đồ ăn cho bé trước mặt mọi người, những thành viên khác trong đoàn cũng không tiết lộ thân phận thật của bé tinh linh, thế nhưng Darwin có thể dùng nhân cách của Hồng y Gustav mà đảm bảo, cái thằng nhóc tên Iruus này tuyệt đối có vấn đề.
Xét thấy hoài nghi rất nặng, hắn quyết định tìm cơ hội lại thử một chút.
Hôm nay, thừa dịp mọi người đến một tòa thành nhỏ phụ cận Reed Flute làm việc, Yannick ra ngoài mua thêm chút đồ tiếp tế, Yannick nghĩ biện pháp len lén lách qua Bart và Baker chạy vào phòng của Giáo chủ.
Bé tinh linh đang yên lặng ngủ say, đôi môi hé mở, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống. Cho dù là lúc ngủ bé cũng không tháo mũ trên đầu xuống, tuy rằng như vậy nhìn rất đáng yêu, thế nhưng theo Darwin lại là vô cùng kỳ lạ.
Hắn cũng không dám khinh thường, cầm pháp trượng lên gõ cho bé con một cái ‘Thánh quang bao phủ’, tuy rằng trình độ ma pháp của hắn rất bình thường, hiệu quả cũng không quá lý tưởng, bất quá nếu dùng trên người một đứa trẻ thì coi như cũng có thể đảm bảo chất lượng.
Dùng pháp thuật xong, thần quan Darwin rốt cục yên tâm, bởi vì gã có tật giật mình, hơn nữa có tà tâm không có tặc đảm, hắn rón ra rón rén hết nhìn đông đến nhìn tây một hồi, rốt cục cũng tiến đén bên giường.
Hắn đưa tay về phía quai mũ của bé tinh linh, nào ngờ vừa chạm tới, bé tinh linh liền mở mắt.
Darwin thiếu chút nữa thoát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng che lấp miệng của bé.
“Trời ạ, vừa rồi ta không phải đã dùng Thánh quang bao phủ sao, thế nào không có tác dụng!” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, cố gắng thỏa thuận với một đứa trẻ: “Bé con đáng yêu, ta rất thích mũ của bé, có thể cho ta cầm lên nhìn một chút không, chỉ nhìn một chút thôi!… Đừng khóc nha, nghìn vạn lần đừng khóc đó! Oh, chết tiệt, vì sao mình không mang theo kẹo chứ! Tốt, cứ như vậy, đúng, đừng nên cử động nha, ta thả miệng của bé ra, bé không được khóc đó!”
Bé tinh linh phảng phất nghe hiểu những lời này, đôi mắt to tròn màu xanh lam giống hệt Yannick chớp chớp nhìn Darwin, cũng không có dấu hiệu khóc lóc.
Darwin thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông tay ra, cầm pháp trượng lên dự định ném thêm một chút ngữ, sau đó vươn tay kéo quai mũ của bé.
Bé tinh linh bỗng nhiên khanh khách nở nụ cười, hoa chân múa tay vui sướng, phảng phất thấy cái gì đó rất buồn cười.
Cười dù sao cũng tốt hơn khóc, thế nhưng Darwin còn chưa kịp cảm thấy may mắn đã thấy bé cưng chu chu cánh môi, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt Darwin.
Sau đó chính là phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn.
Darwin: “…”
Bé tinh linh thực sự rất vui vẻ: “A a!”
“Cái thằng nhóc ghê tởm này…!” Darwin giận muốn chết, vén tay áo lên định trừng trị thằng nhãi kia một chút, nào ngờ còn chưa kịp ra tay đã nghe tiếng cửa phòng mở rộng. Hắn nhất thời không kịp phản ứng, còn duy trì bộ dạng tay giơ cao, ngây ngốc quay đầu lại, cùng với Yannick vừa đẩy cửa bước vào bốn mắt nhìn nhau.
Yannick: “…”
Darwin: “… Aha hắc, tôi thấy Iruus thật là đáng yêu, định đùa giỡn với thằng bé một chút. Gương mặt này thật quá mịn màng mà, ngài Hill, ngài không ngại tôi sờ sờ một chút chứ?”
Yannick: “…”
Darwin liều mạng kéo ra nụ cười: “Nếu ngài đã về rồi tôi cũng đi thôi, lần sau lại chơi với Iruus. Iruus, gặp lại sau nhé!”
“A!” Bé tinh linh vung vung nắm tay, lộ ra nụ cười không răng.
Yannick rất bình tĩnh, cũng không có tức giận: “Thần quan Darwin, nước bọt trên mặt anh nhớ lau sạch một chút.”
Sắc mặt Darwin trắng bệch, nào dám trả lời, té lăn chạy ra ngoài.
Hắn đi rồi, Bart cùng Baker cũng xuất hiện, phía sau còn có thần quan Alexander.
“Alexander, cám ơn anh đã sớm báo tin cho tôi.” Yannick mỉm cười nói.
“Đây là chuyện tôi nên làm, thưa ngài, tôi cũng chỉ là vô tình nghe được thần quan Darwin hoài nghi thân phận của Iruus, nghĩ rằng nên nhắc nhở ngài một chút.” Alexander lập tức đỏ mặt, “Bất quá thưa ngài, tôi không hiểu được, nếu ngài đã biết thần quan Darwin muốn khám phá thân phận của Iruus, vậy sao còn mặc đối phương vào đây?”
Yannick cười cười, “Anh hẳn cũng biết thần quan Darwin là người của Hồng y Gustav, nếu như anh ta chuyện gì cũng không báo về được sớm muộn cũng sẽ bị Hồng y Gustav đổi đi, so với việc có một gián điệp mới chúng ta không quen biết, chẳng bằng cứ giữ anh ta lại. Vậy nên chúng ta thế nào cũng nên để anh ta có điểm ký thác, dù sao cũng không có nhược điểm gì có thể bắt lấy.”
“A, ” Alexander nhăn mày, “Vậy nếu không cẩn thận bị phát hiện thì sao?”
“Đó là không có khả năng.” Yannick chớp mắt vài cái, vươn tay kéo mũ của Iruus, chỉ thấy bên trong mái tóc màu bạc hoàn toàn không tồn tại vành tai nhòn nhọn đặc thù như mọi người tưởng tượng, thay vào đó chỉ là vành tai bình thường của nhân loại.
Ba người Alexander, Bart và Baker đều trợn mắt há mồm.
“Đây là có chuyện gì!” Bart lại không quản được cái miệng rộng của mình, “Lẽ nào Iruus thật sự là con của ngài sao?”
“Bart, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không có con riêng.” Giáo chủ tóc bạch kim mặt không đổi sắc, “Anh là kỵ sỹ của tôi, nếu lời này bị đồn ra ngoài, anh cho rằng Giáo Hoàng bệ hạ có gọi tôi về uống trà không?”
“Rất xin lỗi, thưa ngài!” Bart đỏ mặt lên, “Chỉ là chuyện này thực sự quá mức ngoài dự liệu! Tôi cho là…”
“Anh cho là cái gì?” Yannick nhéo nhéo lỗ tai của bé tinh linh, lộ ra một nụ cười thần bí: “Đây thực sự là một bí mật nhỏ khiến người ta ngạc nhiên, không phải sao?”
Ba người bị Giáo chủ tóc bạch kim chơi đến đầu óc đầy dấu chấm hỏi rời phòng.
Bọn họ đi rồi, Yannick lại nhéo nhéo lỗ tai của Iruus.
Giống như ảo thuật vậy, nguyên bản vành tai tròn giống như nhân loại trong nháy mắt lại biến trở về vành tai nhọn của tinh linh.
Lại bóp một chút, biến trở thành vành tai tròn.
Biến thêm chút nữa, trở về tai nhọn.
Quả thực như chốt mở vậy.
Yannick giống như cảm thấy chơi rất vui, lại tiện tay nhéo vài lần, mãi đến khi bé tinh linh chậm lụt phát hiện bị bóp đến đau, mếu máo muốn khóc y mới ý thức được hành vi vừa rồi của mình phi thường ấu trĩ.
Trong phòng vang lên tiếng cười nho nhỏ, pháp sư hắc y không biết đi từ góc khuất nào ra, trên gương mặt tê liệt hiện ra nụ cười nhìn Yannick, khiến thần quan tóc bạch kim bội phần xấu hổ.
Yannick ho nhẹ một tiếng, nỗ lực vãn hồi hình tượng ưu nhã: “Phi thường cảm ơn sự xuất hiện đúng lúc của anh, cùng với những ma pháp dược tề mà anh đã tặng. Chris.”
“Không cần nói cám ơn với tôi,” Pháp sư cho rằng đổi một quyển trục ẩn thân cao cấp lấy sự tha thứ của người trong lòng là rất đáng giá, cân nhắc một chút, lại dùng giọng điệu của Huyết tộc mà mình vừa học được nói một câu: “Em biết tâm ý của tôi đối với em mà.”
Nói như vậy hình như sẽ khiến đối phương càng thêm cảm động.
Quả nhiên, thần quan hơi sửng sốt một chút, biểu tình có hơi phức tạp rồi lại có chút bất đắc dĩ: “Chris.”
Pháp sư: “Ừ?” Bị cảm động rồi sao?
Thần quan: “Đừng học theo giọng điệu của Ansel.”
Pháp sư: “…”