Mọi người đều tựa như mộng du, thất hồn lạc phách bước ra cửa lớn Viện trưởng lão, các quý tộc ngày thường luôn vênh váo tự đắc hiện tại trở nên ủ rũ ỉu xìu, khuôn mặt thất sắc thờ thẩn. Bất quá bọn họ còn chưa phải thảm nhất, Thủ tịch Trưởng lão viện ngay cả quần áo cũng không còn thực sự vô cùng uất ức, ông ép buộc vệ binh cởi quần áo và y phục xuống cho mình, thế nhưng đối phương chỉ chịu đưa ra áo choàng, ai cũng không hy vọng trần trụi bước ra đường lớn cả. Cuối cùng Thủ tịch cũng chỉ đành dùng mấy cái áo khoác che chắn cơ thể, khó khăn lắm mới xem như ổn thỏa, cho dù là vậy nhưng trong quá trình xuất hiện tại cửa lớn của Trưởng lão viện cho đến lúc lên xe ngựa, ông cũng đã gặp phải không ít ánh mắt dị dạng, việc này khiến vị Đại quý tộc vẫn luôn coi trọng mặt mũi kia xấu hổ giận dữ suốt một tuần không dám ra ngoài.
Thế nhưng cho đến cuối cùng, ngoại trừ kẻ xui xẻo bị trực tiếp đốt chết kia, tất cả mọi người đều giữ được tánh mạng.
Các Đại quý tộc đối với chuyện đã xảy ra trong hội trường đều là giữ kín như bưng. Nói đùa sao! Đây cũng không phải chuyện có mặt mũi gì, tung hô khắp nơi ra ngoài rốt cục cũng là bọn họ mất hết thể diện!
Vì vậy mọi chuyện liền phát triển theo một loại xu thế không thể ngờ được.
Ngay khi toàn bộ cư dân Đế quốc Garde đều cho rằng Trưởng lão viện sẽ tước đi đại quyền của Hoàng gia, trực tiếp can thiệp chính vụ thì phía Trưởng lão viện lại tuyên bố, Vương tử Dunn dùng tư cách là người kế thừa duy nhất của Đế quốc trở thành Hoàng đế tiếp theo, hơn nữa bọn họ còn đề cử một vị Nhiếp chính vương. Mà vị Nhiếp chính vương này không ai khác chính là anh em ruột của Hoàng đế France II, Đức ngài Thân vương Felton, Edward Chris Swiftterden Chalmering.
Một kẻ bị Hoàng đế nước khác cho rằng phạm tội giết người không chỉ bình an vô sự trở về Đế quốc Garde, hơn nữa còn được Trưởng lão viện thừa nhận, thậm chí ủng lập thành Nhiếp chính vương. Rất nhiều người đều biểu thị hoàn toàn không lý giải được sự chuyển ngoặt thần kỳ trong chuyện này.
Dưới sự thúc đẩy của Chris, Vương tử điện hạ chưa đầy một tuổi rất nhanh đã lên ngôi, trở thành Quốc vương tiếp theo của Đế quốc Garde, France III. Bởi vì Giáo chủ của Đế quốc Garde, Yannick Hill, hiện tại cũng không có mặt trong quốc nội, vậy nên phía Giáo đình chỉ có thể phái Hồng y Rahl đến thay mặt chúc mừng.
Rất lâu rất lâu về trước, mỗi khi Hoàng đế của Đế quốc đăng cơ đều phải đích thân đến Tòa thánh tiếp thu sắc phong của Giáo Hoàng mới được thừa nhận. Thế nhưng từ khi vị Hoàng đế kỳ lạ ngông nghênh hoàn toàn không tuân thủ quy tắc trò chơi kia xuất hiện, Hoàng đế của những Đế quốc khác cũng học theo. Từ đó về sau, nghi lễ đăng cơ của Hoàng đế chỉ cử hành trong bổn quốc, không cần chờ đợi sự phê duyệt của Giáo đình.
Vì muốn bảo trì sự hữu hảo, cùng với chiếu cố mặt mũi cho Giáo Hoàng bệ hạ, mỗi Đế quốc đều sẽ phái ra sứ giả, tượng trưng gửi đi một bức thư ngoại giao, đợi Giáo Hoàng gia trì chúc phúc rồi lại mang về, tỏ vẻ sự đăng cơ của Hoàng đế đã được Quang Minh nữ thần thừa nhận và chúc phúc.
Đương nhiên, bốn công quốc còn lại cũng không có loại dũng khí công nhiên khiêu chiến quyền uy của Giáo Hoàng như vậy, cho nên mỗi một vị Đại công tước trước khi nhận nhiệm đều phải chạy về Tòa thánh một chuyến, xin Giáo Hoàng bệ hạ chúc phúc đúng theo nghi lễ.
Bởi vì France III còn quá nhỏ, quyền quản lý Đế quốc hiển nhiên tạm thời rơi vào tay của Nhiếp chính vương Chris. Vị Nhiếp chính vương hoàn toàn không có kinh nghiệm chính trị trong mắt mọi người này, vừa tiếp xúc với đại quyền quốc gia liền bắt đầu tiến hành cải cách hẳn hoi dứt khoát.
Mà đứng mũi chịu sào chính là Trưởng lão viện.
Ban đầu Trưởng lão viện đều bị mọi người xem như ‘Đại bản doanh của quý tộc lâu đời’, số ghế bên trong đều là cố định, các gia tộc đời đời truyền thừa. Nếu như gia tộc quân húy nào đó ban đầu không có ghế, như vậy cho dù sau này bọn họ có chen vào được thượng tầng của Đế quốc cũng không cách nào can thiệp được vào Trưởng lão viện. Cái quy định này quả thực đã khiến không ít các quý tộc mới nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Dưới thời kỳ của France II, vị Hoàng đế bệ hạ này đã cố hết sức chế ước quyền lực của Trưởng lão viện, ông vì không muốn dao động căn cơ quốc gia vì vậy liền lựa chọn một loại phương thức tương đối ôn hòa, chậm rãi thẩm thấu thế lực của mình vào Trưởng lão viện, chờ đợi đến khi thế cục đã định mới có thể nhổ bật gốc những tập đoàn thủ cựu kia.
Bất quá thực tế đã chứng minh, hiệu quả mà biện pháp này mang tới quá chậm, chu kỳ cũng dài, France II còn chưa đợi đến ngày thành công đã không may qua đời, khiến cho tâm huyết nhiều năm thoáng cái tiêu biến.
So ra, biện pháp của Chris quả thực có chút đơn giản thô bạo, hắn trực tiếp đem Trưởng lão viện cắt thành ba bộ phận, mỗi bộ phận đều có số ghế bằng nhau, đám người nguyên bản không hề đụng đến, sau đó lại gia tăng số ghế của quý tộc mới cùng với đại biểu của giai tầng bình dân. Mỗi sự kiện trọng đại của Đế quốc đều phải có trên hai phần ba số phiếu tán thành mới có thể mang ra thực thi, nếu qua ba ngày thương nghị liên tục cũng không thể đi đến quyết định, như vậy quyền lực cuối cùng sẽ được giao cho Hoàng đế.
Cái cải cách này hoàn toàn phá vỡ cục diện quý tộc lâu đời chiếm lấy quyền lực Đế quốc, trực tiếp đem quyền lực của các Đại quý tộc mạnh mẽ phân ra cho những người khác. Đây quả thực là chuyện mà bọn họ không cách nào tiếp thu được.
Trong phút chốc, cục diện chính trị của Đế quốc thay đổi bất ngờ.
Tuy rằng đã bị ép ký kết khế ước không thể làm trái, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là các Đại quý tộc của Trưởng lão viện thực sự thỏa hiệp.
Trong âm thầm, bọn họ đã vận động khắp nơi, ý đồ phủ định vị Nhiếp chính vương căn cơ chưa ổn kia. Thế nhưng không bao lâu sau, các Đại quý tộc đều uể oải phát hiện được một sự thực: Dường như ngoại trừ chính bọn họ, những người khác thuộc giai cấp quyền lực thượng tầng tại Đế quốc đều cảm thấy vô cùng hài lòng với sự cải cách này.
Căn bản không người nào muốn tham gia âm mưu tạo phản của bọn họ, thậm chí ngay cả trong nội bộ của Đại quý tộc cũng bắt đầu xảy ra chia rẽ. Thế lực năm đó France II bồi dưỡng nói cho cùng cũng không phải hoàn toàn vô dụng… ít nhất, bản lãnh ngã theo chiều gió của những người này vẫn là rất mạnh, vừa thấy Chris có thể đứng vững gót chân liền tranh nhau đến chào hỏi, không ngừng hướng về phía Nhiếp chính vương biểu đạt thần phục.
Hai đại Đế quốc Garde và Charlemagne đến hiện tại vẫn còn bị vây trong trạng thái căng thẳng, bất quá đã không còn ai nói muốn đưa Nhiếp chính vương đến trước mặt Alfonso VIII để bày tỏ thành ý xin lỗi nữa.
Nói đùa sao, Đức ngài Chris hiện tại cư nhiên là một vị Đại ma đạo sư, chỉ cần tiến thêm một bước chính là Pháp Thánh rồi, vô luận là quang minh ma pháp hay nguyên tố ma pháp, tất cả đều là đẳng cấp càng cao tính sát thương càng mạnh. Một vị Pháp Thánh đã đủ sánh ngang với vô số binh lính tầm thường, mặc dù theo hiện tại mà nói, thực lực của Đế quốc Garde cũng chưa chắc tệ hơn Đế quốc Charlemagne.
Sau khi Chris ban bố mệnh lệnh tuyệt đối không cúi đầu với Đế quốc Charlemagne, mọi người nhất thời giống như đều định ra được phương hướng để nổ lực, những tiếng vang cầu hòa hoặc khuyên hàng từ từ biến mất, binh lính trên dưới tập thể phát ra ý chí siêu cường, khả năng chiến đấu đột nhiên tăng vọt.
–
Lời kể phân hai đầu, từ sau khi Yannick bị giam lỏng, thần quan Darwin cảm thấy tình thế không ổn liền ‘len lén trốn’ khỏi phái đoàn tùy thị, nhanh chóng trở về Tòa thánh.
Hắn đã ở Tòa thánh lâu như vậy, ngày tháng không phải đi không, Darwin thành công né qua tất cả những trạm gác, bí mật chạy đến nơi ở của Hồng y giáo chủ Gustav.
Lúc này đêm đã về khuya, có thể tưởng tượng được Hồng y giáo chủ Gustav là đang làm cái gì, thần quan Darwin đáng thương chỉ có thể chờ đợi ở bên ngoài, mãi đến khi kỵ sỹ thủ vệ cho phép hắn tiến vào.
Vừa mới vào phòng hắn đã nhìn thấy Giáo chủ Gustav thoải mái ngồi trên ghế sopha cạnh giường, mà trên giường có một khối mền gối được đắp cao, chỉ dựa vào mái tóc nâu lộ ra bên ngoài đã có thể dự đoán được thân phận của người nọ.
Darwin âm thầm kêu khổ, hắn quả thực rất thích chơi đùa phụ nữ, nhưng như vậy cũng có nghĩa là hắn sẽ có hứng thú gì với đàn ông, hắn đối với cơ thể lõa lồ của thần quan Angus chính là một chút mơ tưởng cũng không có, bất quá không hiểu vì cái gì, mỗi lần hắn đến tìm Hồng y Gustav đều gặp phải tình huống khiến người ta bị đau mắt hột như vậy.
“Darwin thân ái, ngươi đột nhiên chạy về đây để làm gì? Giáo chủ Hill của ngươi đã không còn để ý đến ngươi sao?” Gustav tựa hồ rất thích thưởng thức biểu tình đau khổ của Darwin.
“Đức ngài hồng y, xin ngài đừng trêu chọc kẻ hèn, ngài khẳng
định đã biết ở Đế quốc Charlemagne đã xảy ra chuyện gì!” Darwin cười khổ, giọng điệu lấy lòng tiến tới, đuôi mắt lại khẽ quét qua người đang nằm trên giường.
Hồng y Gustav cũng phát hiện hành vi mờ ám của hắn, cười khẽ một tiếng, nói: “Angus, cậu ra ngoài đi.”
Người trên giường hơi cử động, thần quan tuấn mỹ lập tức ngồi dậy, bên dưới lớp chăn hoàn toàn không còn mảnh vải.
“Tôi không thể ngủ lại nơi này sao?” Y cười nói.
“Đừng bắt ta lặp lại lần nữa.” Gustav thản nhiên.
Angus giận tái mặt, cắn môi một hồi mới vén chăn lên chậm rãi bước xuống, thần quan Darwin vội vàng cúi đầu, đợi một hồi thanh âm quần áo ma sát qua đi, Angus vừa lướt qua bên người hắn vừa bỏ lại một câu cười nhạt: “Đức ngài hồng y, thật không ngờ khẩu vị của ngài lại nặng như vậy, cư nhiên thích một tên mập ú!”
Darwin: “…”
Theo tiếng đóng cửa vang lên Gustav hỏi: “Được rồi, Darwin, ngươi gấp rút chạy về như vậy rốt cuộc là muốn báo lại cho ta chuyện gì?”
Darwin lắp bắp hỏi: “Cái này, thưa ngài, hiện tại cái nhìn của Tòa thánh với việc Giáo chủ Hill bị giam lỏng là như thế nào? Thành thật mà nói, trong lòng kẻ hèn có chút bất an, Tòa thánh vẫn cứ kéo dài không tỏ thái độ…”
“Mặc kệ Giáo Hoàng muốn làm gì với Yannick Hill cũng không liên quan đến ngươi, Darwin, ngươi chỉ là một nhân vật nhỏ, bệ hạ sẽ không có hứng thú gì với một kẻ như vậy. Ngươi lo lắng việc này để làm gì?” Gustav còn tưởng rằng đối phương có tình báo quan trọng gì đó, kết quả lại nghe đến chuyện này, lập tức liền có chú không nhịn được.
Darwin khô cằn nở nụ cười, chà xát đôi tay: “Đức ngài, ngài có thể nghĩ cách cứu viện Giáo chủ Hill một chút chứ?”
Gustav có chút không dám tin tưởng nhìn hắn: “Lỗ tai của ta đã xảy ra vấn đề gì rồi sao? Darwin, hoặc giả là do đầu óc của ngươi có vấn đề? Ta cho rằng ngươi chạy từ chỗ của Yannick Hill đến đây là muốn báo cáo nội tình gì đó cho ta, hiện tại hóa ra là ngươi đã bị y thu phục?”
“Không không! Đức ngài, nghìn vạn lần xin đừng hiểu lầm!” Darwin vội vàng quỳ xuống cạnh chân đối phương, “Lòng trung thành của kẻ hèn với ngài tuyệt đối không cần nghi ngờ!”
“Được rồi, Darwin, đừng tưởng rằng ta nhìn không thấu chút tâm tư đó của ngươi,” Gustav nhẹ nhàng đã gã một cái. “Ngươi không phải cảm thấy bên ngoài càng thêm tự do, không bị bó buộc hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này không chỉ là ngươi, ngay cả ta cũng không thể nhúng tay.”
“Đức ngài, vì sao…” Darwin ngơ ngác nhìn người nọ.
“Bởi vì Giáo Hoàng từ sớm đã ra lệnh, không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ Yannick Hill, ngươi hiểu chưa?” Biểu tình của Hồng y Gustav vô cùng lạnh lẽo.
Darwin đương nhiên không rõ, hắn căn bản cũng không cho rằng địa vị của Yannick có bao nhiêu quan trọng, không ngờ Giáo hoàng lại thắt chặt chuyện của y như vậy.
Hồng y Gustav cũng không có tâm tư giải thích gì với hắn, trực tiếp đem Darwin đuổi thẳng ra ngoài.
Thần quan Darwin cúi đầu ủ rủ rời khỏi.
Mặc dù động cơ khiến hắn đi thỉnh cầu Hồng y Gustav cứu viện Yannick cũng không đơn thuần, bất quá hắn vẫn cảm thấy bản thân quả thực rất vĩ đại, bởi vì dù sao y cũng đã nổ lực hết mình.
Bất quá nếu như Giáo chủ Hill thực sự không vượt qua được, như vậy hắn rất có khả năng còn phải trở lại Tòa thánh, vừa nghĩ nghĩ đến sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy để công khai ra ngoài chơi đùa, thần quan Darwin đã cảm thấy đời mình chỉ còn một màn hắc ám.
Gã tùy ý tản bộ, kết quả đi được một hồi mới phát hiện mình cư nhiên đã tiến vào phạm vi trung ương Tòa thánh. Darwin cũng không muốn chạm mặt đám người mắt cao hơn đầu ở nơi này, vì vậy liền xoay người muốn rời đi. Nào ngờ chỉ thấy đối diện có hai người tiến đến.
Mặc kệ đối phương là ai, thần quan Darwin tâm tình không tốt cũng không muốn chào hỏi cùng bọn họ, vì vậy liền né qua một bên, dựa vào những góc khuất che đậy thân hình, dự định đợi bọn họ rời đi rồi lại xuất hiện.
Trong đêm khuya, hai gã thần quan mang theo đèn, bước chân vội vàng, đợi đến khi bọn họ đã đến gần Darwin mới nhìn thấy văn huy trên người cả hai.
Hóa ra là thần quan hầu cận bên cạnh Giáo Hoàng bệ hạ.
Hắn lại càng cảm thấy quyết định trốn đi của mình là vô cùng chính xác.
Giọng nói mơ hồ từ đằng xa truyền đến, không nghe cũng uổng phí, Darwin vội vàng vểnh tai.
“Tối hôm qua Blair đã mất tích.”
“Hắn vốn không phải kỵ sỹ hầu cận, vì sao Giáo Hoàng bệ hạ lại đột nhiên muốn triệu kiến hắn?”
“Ta cũng không biết, lúc đó chính là ta canh giữ bên ngoài, chợt nghe được Giáo Hoàng bệ hạ phân phó muốn ta đi tìm một kỵ sỹ bình thường không được trọng dụng, năng lực bậc trung đến. Vậy nên ta liền chọn Blair, ngươi biết khi tên đó nghe được Hoàng đế bệ hạ nói muốn đích thân triệu kiến hắn thì có bao nhiêu cao hứng sao? Quả thực giống hệt những kẻ nhà quê vừa đặt chân vào thành phố!”
“Xì, như vậy hắn vì sao lại mất tích?”
“Ta chỉ kể cho ngươi thôi, ngươi nghìn vạn lần không được nói với người khác đó. Sau khi hắn vào trong không bao lâu, ta chợt nghe từ trong phòng của Giáo Hoàng truyền đến thanh âm vô cùng kỳ quái.”
“Thanh âm kỳ quái?”
“Đúng vậy, ta cũng không hình dung được, hơn nữa phòng của Bệ hạ được cách âm rất tốt, theo lý thuyết ta đứng bên ngoài là không thể nghe được thanh âm gì, thế nhưng có lẽ tiếng do động quá lớn rồi, bất quá cũng không duy trì được bao lâu đã biến mất.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta chưa từng thấy Blair rời đi.”
“Vừa nghe ngươi nói như vậy, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.”
“Đừng nghĩ nhiều, Blair hẳn là đã được Giáo Hoàng phái đi chấp hành nhiệm vụ trọng yếu gì đó rồi!”
“Nhưng ta cảm thấy …”
Hai giọng nói rời đi càng lúc càng xa, mãi đến khi bóng dáng của bọn họ đã hoàn toàn biến mất giữa màn đêm thần quan Darwin mới dè dặt ló đầu ra khỏi nơi ẩn giấu.
Hắn đem những lời nói này nhớ ở trong lòng, tuy rằng không tìm được trọng điểm nào nhưng trong vô thức lại cảm thấy có chút cổ quái. Darwin không dám dừng lâu, vội vàng men theo đường cũ trở lại cầu kiến Hồng y Gustav.
Gustav thấy hắn lại vòng trở về, biểu tình có chút không kiên nhẫn: “Darwin, ngươi tốt nhất nên có lý do trọng yếu gì đó, bằng không ta nhất định sẽ bảo kỵ sỹ giữ cửa đem cái mông của người buộc sát lên đầu.”
“Đức ngài, đức ngài! Kẻ hèn bảo đảm ngài nhất định sẽ có hứng thú với việc này!” Darwin vội vã đem những lời vừa nghe được không thiếu một chữ kể ra.
Ban đầu Gustav còn có chút không quá để tâm, thế nhưng dần dần sắc mặt của hắn liền ngưng trọng, gương mặt râu ria không còn nụ cười thoạt nhìn có sức uy hiếp dị thường..
“Chuyện này ta đã biết, ngươi làm được không tệ, hiện tại ngươi đã có thể trở về Đế quốc Charlemagne rồi, đừng quên nhiệm vụ chính của ngươi, Darwin.”
Darwin vẻ mặt thất vọng, hắn vốn cho rằng sẽ được khen thưởng gì đó.
Sau khi Darwin rời khỏi, Hồng y Gustav vẫn ngồi yên tại chỗ, mãi đến một lúc lâu sau giữa căn phòng vắng lặng chợt vang lên câu cười gằn không nghe ra được bất kỳ ý tứ gì: “Giáo Hoàng bệ hạ…”
——————
Tác giả có lời: Hồng y Gustav bắt đầu có phát giác rồi, chi tiết này về sau sẽ hữu dụng, mọi người trước hết có thể đoán đoán một chút. Chương sau, thả thần quan!
Tiểu kịch trường:
Quản gia Teco lão lệ tung hoành: Đức ngài Chris, không ngờ có một ngày ngài có thể trở thành Nhiếp chính vương. Oh! Chiêu thức lý gián gây xích mích này quả thực quá cao minh rồi, Trưởng lão viện đã thâm căn cố đế bao nhiêu năm một phát liền bị ngài làm cho tan rã, chuyện Tiên đế không làm được ngài cũng đã hoàn thành!
Chris: Đây đều là Yannick dạy ta.
Teco: Ngài ấy đã dạy ngài làm sao lợi dụng nhân tam, chia rẽ lực lượng của Trưởng lão viện sao?
Chris diện vô biểu tình: Không, y chỉ nói một câu. Không nghe lời thì đánh, nghe lời cho kẹo ăn.
Teco: …