“Andrew, cậu từng thấy qua quang minh ma pháp chưa?” Vẫn là trước giờ vào học, Rei ma sát ngón tay thon dài của mình lên quyển trục da dê, chỉ vào một dòng chữ bên trên, đọc ra. “Quang minh ma pháp, cũng chính là ma pháp hệ quang minh, hoàn toàn tách biệt cùng phong, thủy, hỏa, thổ tứ hệ nguyên tố ma pháp. Giáo đình tự xưng là chỉ có người nhận được sự phò hộ của Quang Minh nữ thần mới có thể sử dụng hệ thống quang minh ma pháp… Loại cách nói này cũng chẳng khác gì chưa nói!”
Andrew liếc nhìn quyền trục da dê, “Sách giáo khoa của chúng ta đều là do pháp sư viết, cậu không thể trông cậy vào những người đó có thể đưa ra đáp án gì xác thực hơn.”
Tuy rằng những lời này đối với pháp sư mà nói có chút bất kính, bất quá Rei lại cảm thấy hẳn là chính xác: “Nghe nói tiết học này giáo sư Hill sẽ biểu diễn quang minh ma pháp, tớ cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua quang minh ma pháp là thế nào đâu. Cậu đã thấy chưa?”
“Tớ đã thấy,” Andrew mím môi, “Lúc nhỏ mẹ từng dẫn tớ đến một trấn nhỏ gần dinh thự chơi đùa, tớ tận mắt chứng kiến một đám thần quan vây bắt người, nói đối phương là dị đoạn, dùng quang minh ma pháp thiêu chết người nọ. Hơn nữa, người bị bọn họ cho là dị đoan còn là một pháp sư.”
“Trời ạ!” Việc này thực sự quá tàn nhẫn rồi! Thiếu nữ che miệng, cảm giác tốt đẹp do Yannick Hill vừa tạo dựng lên về thần quan lại lần nữa lung lay sắp đổ.
“Không sai, thần quan chính là tàn nhẫn như vậy quác quác quác quác!” Yalin thò đầu lại gần, hiện tại dược hiệu trên người cậu và các bạn nhỏ còn chưa tan hết, mỗi khi nói một câu đều không tự chủ được kéo theo vài tràng tiếng vịt kêu.
“Vịt chết không nên đối thoại với nhân loại.” Andrew cau mày đẩy đầu của em trai ra xa, sau đó nói với Rei: “Lúc đó pháp sư và thần quan vẫn còn trong giai đoạn đối địch, vậy nên quan hệ của song phương rất tệ hại. Hiện tại đã có kẻ địch chung, vậy nên mới hợp tác.”
Rei: “Thế nhưng nếu có một ngày không cần hợp tác nữa, quan hệ của chúng ta và thần quan có phải sẽ giống như trước kia không?”
Vấn đề này thực sự quá thâm ảo rồi, cho dù Andrew có thành thục hơn bạn cùng lứa tuổi cũng không thể trả lời được.
Đáp lại Rei là một giọng nói vô cùng ôn hòa: “Sẽ không trở về như trước đây.”
Nhóm Rei đều bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại, chợt nhìn thấy thần quan mặc áo bào màu lam đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào.
Thấy các học sinh xung quanh đều vì sự xuất hiện của mình mà an tĩnh lại, Yannick mỉm cười bước theo lối đi bên cạnh Rei hướng về phía bục giảng: “Rei thân ái, vấn đề này của trò hỏi rất tốt, như vậy để ta giải đáp giúp trò đi.”
Theo sự xuất hiện của y, giảng đường rộng lớn từ từ an tĩnh lại, bởi vì có buổi giảng lần trước, các tiểu pháp sư đối với vị thần quan mỹ lệ này cũng coi như có chút độ quen thuộc nhất định, không còn ảo tưởng chỉ dùng một ít trò đùa ấu trĩ để ám toán y. Hơn nữa tác dụng dược tề trên người nhóm Yalin còn chưa tan hẳn, vậy nên mọi người đều đàng hoàng nghe giảng bài rồi.
Yannick rất hài lòng với loại hiệu quả này, y dùng pháp trượng gõ nhẹ lên bục giảng.
“Nếu muốn giải đáp vấn đề này, trước hết chúng ta phải lý giải nội dung bài học hôm nay. Lần trước ta đã hứa hẹn với các trò sẽ biểu diễn quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp trong tiết học này, từ đó tìm ra sự liên hệ giữa chúng.”
Yannick nhìn quanh một vòng, kinh ngạc phát hiện có một thần quan trẻ tuổi đang nhẹ nhàng bước vào từ cửa sau giảng đường, qua bào phục trên người mà xem, đối phương hẳn chỉ là người mới vừa gia nhập Giáo đình, ngay cả tư cách trở thành thần quan sơ cấp cũng không có. Người nọ cũng phát hiện đường nhìn của Yannick, hồi đáp một nụ cười xấu hổ, đồng thời tìm một góc ngồi xuống, không làm kinh động bất kỳ ai.
Yannick thu hồi ánh mắt, cũng không đặt quá nhiều lực chú ý vào đoạn nhạc đệm nho nhỏ này.
“Như vậy các trò ai có thể cho ta biết, nguyên tố ma pháp là gì? Bạn học trả lời đúng sẽ nhận được một phần thưởng do giáo sư Rashid tài trợ. Oh, không không, Yalin, trò đừng giơ tay, ta không muốn nghe tiếng vịt gào thét, đợi đến khi dược hiệu trên người trò tan rồi hãy nói!”
Những lời này của thần quan khiến mọi người cười vang trong thiện ý, bầu không khí thoáng cái dễ chịu hơn. Andrew chớp mắt mấy cái, thầm nghĩ cho dù là tiết giảng bài của một Đại ma pháp sư không khí cũng không tốt đẹp như Yannick Hill vừa gây dựng được.
Yannick: “Được rồi, Kelly, trò trả lời đi. Đúng vậy, chính là trò.”
Thiếu nữ tên Kelly không ngờ được thần quan cư nhiên còn nhớ kỹ tên mình, vừa cao hứng vừa thẹn thùng, gương mặt đỏ bừng đứng dậy: “Nguyên tố ma pháp chính là hệ thống ma pháp do tứ nguyên tố phong, thủy, hỏa thổ hợp thành, tất cả ma pháp mà các pháp sư sử dụng đều không thể thoát ly phạm vi này.”
“Đáp án rất tiêu chuẩn, ta đoán đêm qua trò vừa ôn tập sách giáo khoa phải không?” Yannick lộ ra một nụ cười tán dương rồi ra hiệu cho thiếu nữ ngồi xuống.”Bất quá ta muốn nói, đáp án này là sai lầm, cũng không phải do Kelly học sai rồi, mà là định nghĩa trong sách giáo khoa không hoàn toàn chuẩn xác.”
Trong giảng đường lập tức ồn ào lên, mọi người nghị luận ầm ĩ, sau đó thần quan lại dùng pháp trượng gõ nhẹ lên mặt bàn, mọi người theo đó an tĩnh lại.
“Mọi người trước hết tự hỏi một chút, cái gì là nguyên tố? Nếu như phong, thủy, hỏa, thổ có thể gọi là nguyên tố, như vậy băng có tính không? Lôi điện có tính không?” Yannick ân cần dẫn dụ, “Còn nữa, những kim loại được luyện chế ra từ trong đất dùng để chế vũ khí cho binh sỹ mà chúng ta thường gặp, thứ đó có tính là một loại nguyên tố không? Nếu như chúng nó đều phải, như vậy quang minh và hắc ám đồng dạng cũng có thể xem như một loại nguyên tố!”
Các tiểu pháp sư ngơ ngác nhìn y, bởi vì cân nhắc đến năng lực tiếp nhận cái mới của thiếu niên mạnh hơn người trưởng thành một chút, vậy nên lý luận Yannick đưa ra càng thêm mới mẻ kinh hãi hơn khi ở trong Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp. Nếu như hiện tại có những thành viên khác của Giáo đình ở đây, chỉ sợ sẽ lập tức nhảy dựng lên chỉ trích y là dị đoan rồi.
Bất quá Yannick cũng tranh thủ thời gian liếc nhìn người trẻ tuổi ngồi trong góc kia, đối phương chỉ là tập trung tinh thần nghe giảng, tuy rằng biểu tình rất kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng quá độ gì.
“Có lẽ mọi người rất khó tiếp thu loại giả thiết này, bất quá nên biết rằng, ta không phải vì lấy lòng các trò nên mới nói như vậy. Mọi người đều biết, ma pháp hiện tại của chúng ta chính là lực lượng truyền thừa từ chúng thần, bọn họ tuy rằng vẫn lạc nhưng vẫn lưu lại lực lượng của mình trên đại lục này, vì vậy chúng ta mới có thể vận dụng các loại nguyên tố hợp thành ma pháp. Thế nhưng mọi người từng nghĩ đến chưa? Lực lượng của chúng thần lại là từ đâu tới? Vào thời đại chư thần, ngoại trừ tứ đại nguyên tố còn có rất nhiều vị thần mọi người đều biết, như thần mặt trời, thần thảo mộc, thần bảo hộ thợ rèn… lực lượng của bọn họ nếu không tính trong nguyên tố tự nhiên như vậy lại trở thành thứ gì?”
Nhìn thấy các tiểu pháp sư đều rơi vào trầm tư, Yannick giơ cao pháp trượng điểm nhẹ vào lòng bàn tay mình.
“Vấn đề này không chỉ các trò, trăm ngàn năm qua đã có rất nhiều nhà hiền triết đều tự hỏi về vấn đề này, bọn họ không phải không thể đưa ra kết luận mà là bọn họ không có kết quả thực tiễn minh xách duy trì lý luận của mình.”
Các tiểu pháp sư mở to miệng, nhìn ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay thần quan, không khỏi phát ra một trận thanh âm ngạc nhiên.
Thần quan nở nụ cười ấm áp: “Kelly, trò lên đây, thử xem ngọn lửa này có phải ảo giác không?”
Kelly chớp mắt vài cái, đứng dậy bước về phía bục giảng, dưới sự chứng kiến của các bạn học vươn tay về phía ngọn lửa. Sau đó thiếu nữ lập tức anh một tiếng, không chút bất ngờ nào bị hành động lỗ mãng của chính mình tổn thương.
“Là thật!”
“Đương nhiên là thật.” Thần quan cười cười.
Các tiểu pháp sư ngồi bên dưới cũng không chịu cô đơn, đều nhấc tay biểu thị mình muốn thử một chút, ngay cả Yalin cũng giơ tay thật cao.
“Được rồi, Yalin, trò lên đây.” Thần quan lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Yalin cực kỳ cao hứng, nhếch môi, tung tăng chạy về phía bục giảng.
Cậu đã có kinh nghiệm, không trực tiếp vươn tay tới mà là dùng một chiếc bút lông ngỗng, tưởng thử một chút ngọn lửa có thể thiêu cháy bút lông không. Nào ngờ bút lông còn chưa chạm đến, ngọn lửa đột nhiên biến thành một quả bóng nước, trực tiếp đập vào mặt Yalin.
Cả giảng đường cười vang.
Yalin cũng sắp tức chết rồi, cậu biết mình lại bị trêu cợt thêm lần nữa, thế nhưng khi thần quan nhịn cười dùng khăn tay giúp cậu lau mặt, cũng không biết vì sao, cơn giận đùng đùng của cậu đột nhiên không phát ra được, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt trở về chỗ ngồi, cắn răng tiếp nhận đủ loại ánh mắt chòng ghẹo của đám bạn thân thiết bên cạnh mình.
Mọi người ai nấy đều kinh ngạc, bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Thần quan, tôi muốn hỏi, ngọn lửa và bóng nước vừa rồi rốt cục ngài đã biến ra như thế nào?” Một thiếu niên hẳn là pháp sư kiến tập đứng dậy hỏi.
“Trò có cảm thấy đây là ảo thuật không? Yalin.” Yannick không trả lời, ngược lại hỏi Yalin trước.
“Không, đây không phải…” Yalin có chút buồn bực, “Bởi vì hiện tại trên đầu tôi vẫn còn bọt nước đấy quác quác.”
Mọi người lại cười ha hả.
“Được rồi, cám ơn trò, Yalin, cảm ơn trò đã cho chúng ta một ví dụ trực quang.” Yannick cũng cười nói, “Ta đã nói, tất cả ma pháp trên thế gian đều không rời khỏi – sự ban ân của tự nhiên, cũng giống như
cách các trò vận dụng nguyên tố ma pháp quen thuộc vậy. Chuyện này có liên quan đến chủ đề hôm nay ta muốn giảng, sự tương đồng và khác biệt của quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp. Tin rằng hiện tại các trò đều có thể trả lời ta, giữa hai hệ thống này rốt cuộc có điểm tương đồng và khác biệt gì? Được rồi, Andrew, trò trả lời.”
Andrew đứng lên: “Em đã xem qua ký lục bài phát biểu của ngài trong Đại hội nghiên cứu và thảo luận ma pháp, em nghĩ ngài đang muốn nói cho mọi người biết, bất kể là nguyên tố ma pháp hay quang minh ma pháp đều thuộc về tự nhiên ma pháp. Trong thời đại chư thần, cho dù thần cách của Quang Minh nữ thần là tối cao, nàng cũng không vì vậy mà bao trùm bên trên chúng thần, trái lại làm vị thần cuối cùng vẫn lạc, nàng càng phải gánh lấy trách nhiệm thủ hộ đại lục. Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, vì vậy chúng ta không cần câu nệ giữa quang minh ma pháp và nguyên tố ma pháp bên nào càng thêm lợi hại. Mặt khác, nếu như nhân loại luân hãm, không thể tiếp tục tồn tại, như vậy mặc kệ là loại ma pháp nào cũng không còn ý nghĩa tồn tại.”
Bốp bốp bốp!
Yannick vì cậu thiếu niên này mà vỗ tay: “Andrew, trò thật khiến ta cảm thấy kinh hỷ. Thật không ngờ trò ở tuổi này đã có thể nói ra những lời một ít Đại ma pháp sư cũng không nói ra được!”
Andrew bị thần quan khích lệ đến gương mặt có chút đỏ lên, dưới sự dẫn đầu của thần quan, trong giảng đường rất nhanh vang lên một mảnh tiếng vỗ tay nhiệt liệt, điều này làm cho những người vừa vặn đi ngang qua không khỏi nghỉ chân.
“Đúng vậy, những gì Andrew vừa nói cũng là những gì ta muốn nói.” Yannick thu lại nụ cười, “Vừa rồi Rei đã hỏi một vấn đề. Nếu có một ngày, pháp sư và thần quan không cần tiếp tục hợp tác nữa, như vậy quan hệ của chúng ta có trở về như ban đầu hay không? Trở về những ngày tháng chỉ có đài hành hình và diệt dị đoan?”
“Ta muốn nói là, ta không thể phủ nhận giữa pháp sư và thần quan từ trước tới này đều tồn tại đủ loại phân chia và tranh chấp. Thế nhưng, nếu như ngay từ đầu ta đã không đồng ý đi vào Học viện giảng bài cho các trò, mà các trò cũng không chịu ngồi xuống nghe lời ta nói, như vậy loại phân tranh này sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.”
“Nhưng phi thường cảm tạ, các trò đã không làm như vậy, ở tại điểm này, các trò đã làm tốt hơn rất nhiều người trưởng thành khác. Các trò còn chưa trở thành những pháp sư vĩ đại, nhân sinh quan của các trò vẫn chưa hình thành toàn diện, thế nhưng trên người các trò có một phẩm chất đáng quý mà rất nhiều pháp sư và thần quan không cách nào có được, đó chính là khoan dung. Các trò đón tiếp ta bằng những trò đùa dai đáng yêu chứ không phải công kích trí mạng, ta vì có thể gia nhập vào một Học viện như vậy, có thể giảng bài cho các học sinh như vậy mà cảm thấy vô cùng cao hứng.”
Yalin nghiêng đầu sang bên, phát hiện Rei đang tập trung tinh thần nghe, ánh mắt lấp lánh tựa hồ còn đang nhộn nhạo ánh nước, lại nhìn về phía Serge, chỉ thấy người nọ đã bắt đầu lau nước mắt.
Được, nếu là như vậy, bản thân mình nghe đến vô cùng kích động cũng không tính là mất thể diện đi? Đúng không?
Thần quan tóc bạch kim ôn hòa cười, nói: “Bất cứ chuyện gì đều cần có bước đầu tiên, mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần trong lòng chúng ta kiên trì lý niệm của chính mình, cho dù hiện tại chúng ta vẫn không thể cải biến thế giới, nhưng chỉ cần chúng ta khai sáng chính mình, như vậy một ngày nào đó thế giới cũng sẽ được khai sáng. Phiến diện và hiểu lầm chỉ có thể mang đến cừu hận cùng hủy diệt, duy có sáng tạo mới có thể tiến bộ, duy có bao dung mới có thể vĩ đại.”
Qua vài giây tĩnh lặng, cả phòng học bỗng dưng vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt đủ để thổi bay nóc nhà.
Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt, ngay cả đám chim chóc ngoài cửa sổ cũng bị kinh động, hoảng loạn bay đi.
Yannick lộ ra nụ cười chân thành, đám tiểu pháp sư này còn đáng yêu hơn tưởng tượng của y nhiều lắm. Bọn họ có nhiệt huyết, bọn họ còn thanh xuân, bọn họ càng dễ dàng tiếp thu những quan điểm mới, cũng sẽ không bị xơ cứng giữa những trói buộc của thế giới quan mà người trưởng thành bị vây khốn.
Bất quá, khi nhìn người đang bước vào giảng đường thì… thần sắc của thần quan không khỏi kinh ngạc.
Bên cạnh bà hiệu trưởng chính là môn sinh đắc ý của ngài Pháp Thánh Simon, Mude Val, cả hai đang mỉm cười nhìn y, còn vừa đi vừa vỗ tay: “Ta vốn có cho rằng, Giáo Hoàng bệ hạ sung quân ngài đến đây, đối với ngài mà nói sẽ là một đã kích trầm trọng.”
Thần quan tóc bạch kim hơi nhướn mi, cũng lộ ra nụ cười: “Thành thật mà nói, so với ngài tôi càng thích đạo sư của ngài hơn.”
Các học sinh đều giật mình nhìn đoàn người bước tới.
Mude Val cười ha ha một tiếng: “Rất xin lỗi, đạo sư hiện tại có việc, nghe nói ta có việc đi ngang Đế quốc Garde liền nhờ ta ghé thăm ngài một chút. Ngài nói như vậy sẽ khiến ta rất thương tâm!”
Thần quan hiển nhiên hơi híp mắt: “Đức ngài Đại ma pháp sư tôn quý, ta hoàn toàn không thấy được một chút bộ dạng thương tâm nào trên gương mặt ngài.”
Mude Val chớp mắt vài cái: “Ngài không phải còn ghi hận việc lần đó ta giam ngài lại tại La Serena chứ?”
Yannick lộ ra nụ cười giả lả: “Oh không, ta làm sao dám chứ?”
Có chuyện mau nói, không nói liền cút, ông đây còn đang vội đâu!
Hiệu trưởng cười dài nói: “Thần quan Hill, xem ra quan hệ giữa ngài và pháp sư Val rất tốt, như vậy không cần tôi giới thiệu thêm nữa chứ.”
Yannick: “Oh không, ngài hiểu lầm rồi, kỳ thực tôi chỉ quen thuộc với đạo sư của ngài ấy, còn với bản thân pháp sư Val đây lại không quá quen thuộc.”
Mude Val: “…” Rõ ràng chính là còn mang thù nha.
Avra cùng đi bên cạnh Hiệu trưởng, nhìn bộ dạng bên ngoài giống như đối chọi gay gắt, kỳ thực lại là quan hệ rất tốt này của Yannick và Mude Val thì tâm tình có chút phức tạp.
Kỳ thực Hiệu trưởng chỉ là mang Mude Val đi tham quan Học viện, cũng không phải đặc biệt đi nghe tiết giảng của Yannick, chỉ bất quá Mude Val cảm thấy rất hứng thú, mọi người liền đứng bên ngoài nghe một hồi, không ngờ đến lại nghe được một phen nói chuyện như vậy. Nàng không chỉ rung động mà cũng hiểu rõ, với loại ngôn luận như vậy, thảo nào Yannick không được Giáo Hoàng trọng dụng, còn muốn đá y tới nơi này tự sinh tự diệt.
Bất quá cũng bởi vì những lời này, các pháp sư đi theo bên cạnh Hiệu trưởng, cho dù nguyên bản có thành kiến với Yannick cũng đã thay đổi cái nhìn rất lớn.
Yannick lại hàn huyên cùng bọn họ một chốc, ứng phó với Mude Val xong liền vội vàng rời khỏi giảng đường, đuổi theo vị thần quan vừa rồi lặng lẽ nghe giảng bài, hiện tại cũng lặng lẽ muốn rời đi kia.
“Xin dừng lại.”
Vị thần quan nọ tìm một con đường nhỏ dự định yên lặng rời đi, không ngờ vẫn bị người gọi lại, y hốt hoảng quay đầu, phát hiện là Yannick thì thần sắc mới thoáng thư giãn xuống, chỉ còn lại sự thấp thỏm và tôn kính.
“Xin chào, thật xin lỗi, không được sự cho phép của ngài tôi đã mạo muội tới đây nghe giảng…”
“Không sao cả,” Yannick ôn hòa ngắt lời, “Tôi chỉ muốn biết cậu tên là gì, từ đâu tới, hiện tại nhậm chức tại nơi nào?”
“A,” Thần quan trẻ tuổi cúi đầu, “Tôi là Hayden, một thần chức tại Giáo đường nhỏ vùng ven Đế đô, tôi vừa tiến vào Giáo đình không bao lâu còn chưa có… chưa có chức vụ và sắc phong…”
“Ta cũng không có,” Yannick nở nụ cười, “Nói cho cậu biết một bí mật nhé, kỳ thực ta là bị Giáo Hoàng tước đi chức Giáo chủ, hiện tại ngay cả đê giai thần quan cũng không phải, bộ bào phục này chỉ là mặc theo thói quen. Cũng may không ai để ý tới, bằng không ta cũng là làm trái với giới luật của Giáo đình.”
“Tôi… tôi rất ngưỡng mộ ngài…” Hayden lấy dũng khí nói: “Tôi đã nghe rất nhiều người kể về sự tích của ngài, lại nghe nói ngài đang giảng bài tại đây nên mới muốn tới xem một chút, quả nhiên khiến người ta phi thường chấn động. Xin hỏi… xin hỏi… tôi có thể gọi ngài một tiếng đạo sư không?”