Đã xuất hiện một con nhện địa ngục, mọi người đều không đám cam đoan có thể xuất hiện con thứ hai hay không, vì vậy không hẹn mà đều rảo bước nhanh hơn, mãi đến trước khi màn đêm buông xuống mới nghe Fezel xác định một điểm ‘tuyệt đối an toàn, có thể qua đêm’.
Nơi này là một mảnh đất trống hiếm hoi có thể thấy trên đường, xung quanh phần nhiều đều là bụi cỏ thấp bé, không bị cây cối che chắm tầm nhìn, trong bụi cỏ có chút ướt sũng, đạp lên có thể cảm nhận được bùn ướt. Lúc này, thổ hệ thiên phú của Avra liền có đất dụng võ, nàng vung pháp trượng lên, khu vực ẩm ướt liền biến thành đất cát bằng phẳng khô ráp, Lily và D’Antonio lại giúp đỡ dựng vài cái lều giản dị. Về phần Chris, nhóm Fezel không có ý định để đường đường cao giai pháp sư đi làm loại việc nhỏ như nhóm lửa này, thế nên các kiếm sỹ cực kỳ chủ động đi nhặt củi khô, châm lửa.
Trong suốt thời gian, người rảnh rỗi nhất chính là pháp sư hắc y và thần quan đang ôm bé tinh linh, còn có một kẻ chơi bời lêu lổng, Azul.
Người sau không chỉ có chơi bời lêu lổng mà còn thích khoa tay múa chân, một lúc chạy đến chỗ của Avra chỉ điểm, một chút lại chạy sang phía người của Fezel huyên náo không ngừng, cùng bình thường không có bao nhiêu khác biệt.
Nhóm người Fezel hơi e ngại thân phận pháp sư của Azul, cũng không tiện nói cái gì, thế nhưng Lily lại không khách khí như vậy, trực tiếp lên tiếng chỉ trích: “Azul, cậu thế nào chỉ biết nói mà thôi, giúp một tay đi chứ?”
Azul bĩu môi: “Tớ là phong hệ pháp sư, có thể giúp được cái gì. Hơn nữa công việc gác đêm chẳng nhẽ không tính sao?”
Lily còn định nói gì đó đã bị D’Antonio kéo lại, “Thôi đi, dù sao lều cũng dựng xong rồi, ăn cơm trước đã.”
“Cậu đang nhìn cái gì?”
Thần quan đang chăm chú nhìn màn này không chớp mắt, thình lình cằm bị người nâng lên kéo qua một bên, đối diện ánh mắt nhìn không rõ tâm tình của pháp sư hắc y.
“Không có gì.” Thần quan hơi nhíu mày, “Có lẽ là lỗi giác của tôi.”
Chris nói, “Cậu cần phải tranh thủ luyện tập ma pháp, kẻ địch sẽ không đợi cậu mạnh mẽ rồi mới tấn công.”
“Đúng vậy, tôi đã nhớ kỹ.” Yannick có điểm bất đắc dĩ, có một đạo sư nghiêm khắc đúng là nói không rõ tốt hay xấu.
Hơn nữa, y cảm thấy loại tình huống hiện tại thật sự có chút buồn cười. Một pháp sư đang đốc xúc thần quan học tập? Nói ra hẳn cũng không có ai tin tưởng.
Xuất môn tại ngoại, thực đơn của mọi người đều rất đơn giản, cơ bản chỉ là lương khô đã được dự trữ trong túi ma pháp từ trước, mà tiểu tinh linh lại có chút đặc thù, thức ăn của bé là mật hoa chanh Yannick đã mua được tại trấn Tome. Thứ đồ chơi này đã tốn của y tròn một đồng vàng, hiển nhiên là do Chris bỏ ra.
Tiểu tinh linh ôm chặt bình mật, vùi trong lòng Yannick hài lòng uống ừng ực, cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống, thỉnh thoảng đánh nấc một tiếng, điều này khiến cho Lily không khỏi thấy chút đố kỵ.
“Tên nhóc này chỉ có khi ngủ mới đồng ý để tôi ôm!”
“Lily, cô có thể cùng D’Antonio sinh một đứa, vậy liền có đứa bé đáng yêu để chơi đùa mỗi ngày rồi.” Yannick thong dong nói, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của bé tinh linh, ánh lửa chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của y khiến người ta cảm thấy vô cùng nhu hòa, một màn này quả thực an bình đến khiến người ta không đành lòng cắt đứt.
Lily bị lời nói của y khiến xấu hổ đến đỏ mặt, không biết nên đáp lại thế nào, mà D’Antonio lại vô cùng cao hứng: “Đúng vậy Lily, đợi khi đến đế đô, chúng ta liền đến Ma pháp công hội công chứng trở thành bạn lữ đi!”
Lily lắp bắp nói: “Quá sớm rồi, chúng ta đã từng thề muốn trở thành Đại ma đạo sư…”
Avra cười nói: “Hai việc này đâu có mâu thuẫn, trở thành bạn lữ xong lại cùng nhau nỗ lực không phải rất tốt sao?”
Yannick mỉm cười: “Giả sử hai người không bài xích sự chúc nguyện của thần quan, tôi nguyện ý dâng lên lời chúc phúc chân thành.”
D’Antonio ôm vai Lily rộng rãi cười vang: “Đương nhiên muốn! Yannick, anh biết đấy, chúng tôi từ sớm đã xem anh là bằng hữu rồi. Đợi đến đế đô, anh có thể đi tham gia hôn lễ của chúng tôi!”
Bầu không khí khẩn trương nhất thời bị sự ngọt ngào của hai người dung hòa, ngay cả nhóm người Fezel cũng không khỏi lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, bắt đầu hùa theo trêu đùa chúc phúc. Yannick bớt thời giờ dò xét liếc nhìn Azul, phát hiện đối phương vẫn yên tỉnh ngồi ôm gối, nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu đen như mực, không biết đang suy nghĩ những gì.
Mọi người lục tục dùng cơm xong lại ngồi một hồi, cảm thấy không sai biệt lắm đã nên nghỉ ngơi, dọc đường đi bọn họ đã sớm định xong thứ tự trực đêm, ngoại trừ Chris, mỗi đêm sẽ có hai người phối hợp với nhau.
Đêm nay vốn đến phiên Yannick và một kiếm sỹ cùng trực, thế nhưng kiếm sỹ nọ đột nhiên ăn hỏng bụng, nghiêm trọng đến thượng thổ hạ tả, gần như hấp hối, ngay cả ma pháp dược tề và thuật trị liệu của thần quan cũng không khiến tình hình khá hơn được bao nhiêu. Fezel chỉ phải an bày cho hắn nghỉ ngơi, sau đó đổi một người khác.
“Đêm nay để tôi trực đi.” Azul lại chủ động ra trận.
Avra nhíu nhíu mày, nàng biết rõ sự cừu hận sâu đậm của Azul đối với thần quan, suốt cả đường đi đối phương cũng chưa từng cho Yannick được sắc mặt tốt gì, lúc này vì sao lại muốn hợp tác với nhau rồi.
“Không, hay cứ để tôi…”
“Avra, tớ biết cậu đang nghĩ gì!” Azul liếc mắt, “Tuy rằng tôi chán ghét y, thế nhưng cũng không đến nổi ngay cả việc gì là quan trọng cũng không phân rõ được! Lại nói, mọi người đều đang ở bên cạnh, tôi còn có thể làm gì với y!”
Vừa nghe đối phương nói như vậy, ngược lại Avra cũng không tiện nói thêm gì nữa, chủ yếu là Yannick là một thần quan không hề có lực
công kích, nếu có thể gác đêm cùng một pháp sư quả thực sẽ an toàn hơn với kiếm sỹ. Dù sao nơi này cũng là rừng rậm Hắc Ám, không nơi nào không tiềm tàng nguy hiểm.
Lily cau mày nói: “Azul, chúng tớ cần cậu đem danh dự ra đảm bảo, cậu sẽ không làm gì với Yannick.”
“Đúng vậy, tớ thề trên danh nghĩa của nữ thần gió Beatrix, đã được chưa?” Azul tức giận.
“Được rồi, ” Lily nhìn phía Yannick, “Anh thấy thế nào?”
Việc đã đến nước này, nếu thần quan lại cự tuyệt liền có chút không biết phân biệt, vì vậy y cũng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì.”
Vì vậy mọi người cứ thế mà làm.
Mọi người buồn ngủ rã rời, lục tục vào lều nghỉ ngơi, mà Chris là người vào lều sớm nhất, hắn còn có một gian lều riêng. Yannick biết đối phương có lẽ còn đang nghiên cứu cấm chế của chiếc nhẫn trên tay mình, vị đạo sư này có một loại cuồng nhiệt với việc thăm dò sự vật đến tận cùng, đối với việc này y cũng đã sớm làm quen xong.
Bởi vì muốn gác đêm, Yannick và Azul đều lưu lại bên ngoài, bé tinh linh lại bị Lily vứt cho một thần chú mê man ôm vào trong lều. Ngoài ý muốn là, Azul cũng hoàn toàn không đến quấy rầy y, ngay cả dùng lời nói để công kích cũng không có, hai người cứ ngồi cách nhau khoảng 5-6m, mỗi người tự trông chừng một đống lửa.
Yannick cũng đủ mệt mỏi, thể chất của thần quan vốn không phải cứng cỏi hay giỏi chịu đựng gì, cả ngày hôm nay liên tục di chuyển y cũng là dựa vào ý chí để chống đỡ, không muốn vì yêu cầu nghỉ ngơi của mình mà liên lụy đến hành trình cả nhóm. Thế nhưng, hiện tại vừa thư giãn xuống, cơn buồn ngủ liền như thủy triều xông tới.
Y rất nhanh đã quên Azul còn đang ở bên cạnh, mí mắt nặng nề khép lại, củi khô bùng cháy phát ra tiếng lép bép, ngược lại giống như một khúc hát ru êm ả.
Bất tri bất giác, Yannick đã ngủ mất.
Trong cảm giác, y đã ngủ một giấc dài vô cùng ngọt ngào, đợi đến khi tự nhiên tỉnh lại đã nhìn thấy sắc trời còn chưa sáng hẳn, lửa trại vẫn cháy bập bùng như cũ, ngọn lửa cứ hừng hực như trước khi y ngủ gục. Yannick nhìn xung quanh một chút, Azul cũng không biết biến mất từ lúc nào.
Trong lòng tản ra một cổ cảm giác quái dị, Yannick đứng dậy bước tới trước lều của Chris, nhẹ nhàng vén rèm lên. Bên trong trống rỗng, đệm chăn đều còn gấp rất chỉnh tề, giống như căn bản chưa từng có người nằm qua.
“Lily! D’Antonio!” Yannick lại gọi vài tiếng, lại hướng về phía một cái lều khác.
Cũng giống trước đó, trong căn lều này vẫn không có người
Bọn họ đi nơi nào?
Vì sao lại không gọi y dậy?
Trong lòng Yannick tràn đầy nghi ngờ bước ra khỏi lều của Fezel, phát hiện bên ngoài không biết từ khi nào đã bị sương mù bao phủ, hai đốm lửa trại như ẩn như hiện trong sương, nương theo ánh lửa yếu ớt, y chỉ miễn cưỡng nhìn rõ được con đường dưới chân.
“Chris! Fezel!”
Không có người trả lời, thanh âm quanh quẩn trong rừng cây rậm rạp, càng thêm vẻ biến hóa kỳ lạ.
Giữa y và Chirs có khế ước liên hệ, vì vậy trong lòng phải có một mối cảm ứng nào đó, đương nhiên khế ước sư đồ so ra không ràng buộc sâu sắc được như khế ước bạn lữ, hơn nữa ma lực của bản thân Yannick cũng yếu nhược, vì vậy loại cảm ứng này lúc bình thường cũng là khi nhạy khi không, có đôi khi thậm chí không cảm giác được.
Yannick lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt lại, nỗ lực cảm nhận sự tồn tại của Chirs, thế nhưng thời gian chậm chạp trôi qua, giữa mi tâm của y lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Y thở dài một hơi, bất đắc dĩ chuẩn bị buông tha biện pháp này.
Vừa lúc đó, bên vành tai y bất chợt bị người thổi một luồng khí nóng.
Yannick giật mình, lập tức mở mắt.
Thế nhưng đã quá muộn, hai tay và thắt lưng của y đã bị người khóa chặt.
“Thần quan sao?” Thanh âm từ phía sau truyền tới cư nhiên là Azul, chỉ là so với bình thường thì trầm thấp hơn rất nhiều. “Hương vị rất ngọt ngào, ta thật thích…”
“Ngươi không phải Azul, ngươi là ai?” Yannick cố giữ vững tĩnh táo hỏi.
“Ngươi đoán xem.” Hơi thở nóng rực vờn quanh vành tai của thần quan, khiến y không thoải mái hơi nghiêng đầu, nhưng cơ thể lại bị lực đạo kềm chặt mà không thể động đậy.
Mà trong quá trình y giãy dụa, người phía sau vẫn vững như tháp sắt, thậm chí sức kẹp còn không có nửa điểm dao động.
Tâm trạng của Yannick trầm xuống, nói ra đáp án bản thân không hy vọng lắm: “… Ngươi là ma vật?”
“Rất thông minh.” Đối phương cúi đầu, vùi mũi vào hõm vai của y hít sâu một hơi. “Ta còn chưa bao giờ thưởng thức thần quan đâu, hẳn là hương vị sẽ ngon lành hơn người bình thường rất nhiều. Bất quá, ngươi đã nói sai một việc.”
Ma vật không rõ tên khoát da Azul mỉm cười sau lưng y.”Ta cũng không phải ma vật, mà là ma vật cao cấp.”