Quyền Trượng

Quyển 5 - Chương 176


trước sau

Giáo Hoàng bệ hạ mê man một giây đồng hồ sau đó mới phát hiện, hạt châu vốn rất trầm nặng, mang theo cảm giác tồn tại cực mạnh kia không biết đã biến mất từ lúc nào.

“Việc này…” Yannick trừng mắt vô tội, chậm rãi nói: “Có lẽ nó vừa kích động liền bay đi tìm nữ thần rồi, vậy nên mới không cùng chúng ta rời đi?”

Vatican Ridge: “…”

Yannick: “Hoặc là anh càng thích cách nói nữ thần đã triệu hồi hạt châu kia về? Căn cứ định luật thời gian, nói không chừng đợi khi chúng ta quay lại sẽ phát hiện hạt châu kia đi một vòng lớn, cuối cùng hoàn hảo vô khuyết về đúng vị trí trên thần tượng.”

Vatican Ridge: “…”

Thấy mình hoàn toàn không thể lừa dối qua cả, Yannick chỉ đành nói: “Được rồi, ta thừa nhận, hạt châu hình như bị ta làm rơi lại.”

Sắc mặt Vatican Ridge vô cùng kỳ lạ: “Không, đợi tôi ngẫm lại, vừa rồi cái hạt châu kia hẳn không phải bị ngài làm rơi mất… mà là đã dung nhập vào thân thể của ngài.”

Yannick: “…”

Vatican Ridge: “Vậy nên hiện tại ngài không cảm thấy có chút dị thường nào sao?”

Yannick: “… Không có, Arthur thân ái, ta tuyệt đối không muốn nghe anh nói những lời ngu ngốc như ta có thể làm hạt châu xuất hiện trờ lại.”

Vatican Ridge: “Ngài mau sờ bụng mình thử?”

Yannick: “Di, chúng ta hình như đã trở về!”

Vatican Ridge không để ý đối phương đánh trống lảng, lười tranh luận liền trực tiếp vươn tay về phía bụng Yannick.

Yannick: “… … … …”

Vatican Ridge tức giận: “Không được cử động!”

Yannick: “Căn cứ pháp lệnh của Giáo đình, vô lễ với Giáo Hoàng sẽ chịu tội gì?”

Vatican Ridge diện vô biểu tình: “Không có tội này, hơn nữa ta chỉ là đang tìm hạt châu cũng không phải phi lễ với ngài, cảm tạ.”

Y tránh khỏi sự chống đỡ của thần quan tóc bạch kim, đem phần bụng của đối phương tỉ mỉ sờ mó, không, là tìm tòi một lần.

“Hạt châu kia hấp thu nhiều ma lực như vậy, vốn phải có ba động cường đại, thế nhưng ta hoàn toàn không cảm giác được thứ đó trên người của ngài.”

Yannick thở dài: “Arthur, ta biết anh thích ta, thế nhưng anh cũng không cần dùng cái cớ vụng về như vậy để tiếp xúc cơ thể của ta, đây là việc rất không đạo đức. Hơn nữa ta đã có bầu bạn cố định rồi, làm một bầu bạn hợp cách, ta phải giữ mình trong sạch, anh không thể…”

“Bệ hạ!” Trong thanh âm của Vatican Ridge mang theo ý tứ cảnh cáo nồng hậu.

Yannick thức thời không tiếp tục lải nhải, trực tiếp giơ cao pháp trượng, một điểm ánh sáng lấp lóe hiện lên, rất nhanh, đoàn sáng hơi yếu kia lập tức trở nên gai mắt.

Một giây kế tiếp quan đoàn phút chốc tràn ra! Như những tia pháo hoa rực rỡ nhất, dùng vị trí của hai người bọn họ làm tâm điểm, đem toàn bộ không gian xung quanh vây lại thành một vòng tròn. Ánh sáng chói lóa tựa như tia nắng mặt trời, trên đời này đã không còn loại ánh sáng nào có thể so với sự mỹ lệ này!

Hiệu quả ánh sáng mỹ lệ như vậy, thế nhưng chỉ đến từ một gia trì chúc phúc!

Bất luận là Yannick hay Vatican Ridge đều rất rõ ràng, bọn họ cho dù thân là Giáo Hoàng, thế nhưng trước đó không lâu tuyệt đối cũng chẳng thể sở hữu năng lượng mạnh đến mức tạo thành hiệu quả này!

Theo ước lượng của Yannick, dựa theo hiệu quả của pháp thuật gia trì này, phỏng chừng cho dù có hai ba ma vật cao cấp nhào lên cũng có thể chống đối rất lâu.

Việc này giống như phương tiện giao thông nhanh nhất đang được thừa nhận là ô tô, bỗng dưng có người trực tiếp lấy ra phi cơ, hoàn toàn từ lượng biến thành chất, có chút thoát khỏi sự tưởng tượng.

“Quả nhiên…” Vatican Ridge lẩm bẩm nói, “Pháp lực trong hạt châu kia hẳn đã bị ngài hoàn toàn hấp thu.”

Yannick hài hước mang mình ra chế giễu một chút: “Thế nhưng ta lại không hề cảm thấy thân thể có gì khác biệt, có lẽ hiện tại nếu ta đập hai cánh tay này một chút liền có thể bay lên trời như Thần minh chăng?”

Vatican Ridge trừng mắt một cái: “Chuyện ngài vừa nói chỉ có Thần minh mới có thể làm được, bản thân hạt châu không có thần cách, nó vô pháp khiến ngài trực tiếp thành thần. Theo tình huống hiện tại chính là, ngài đã hoàn toàn hấp thu ma lực trong hạt châu, nếu như không có gì ngoài ý muốn, cho dù là loại pháp thuật nào, chỉ cần được ngài sử dụng ra đề sẽ có uy lực lớn hơn trước kia rất nhiều. Tuy rằng so ra vẫn kém thần minh, thế nhưng chênh lệch hẳn là cũng không có bao nhiêu.”

Yannick kéo lại đối phương: “Được rồi, Arthur thân ái, đừng cau mày nữa, gương mặt của anh đã đủ nghiêm túc. Đừng quá lo lắng, ta cũng không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.”

Y hiểu ngụ ý của Vatican Ridge, hiện tại thân thể của y chỉ là phàm nhân, nếu hấp thu quá nhiều thần lực như vậy rất có thể sẽ chịu không nổi mà xuất hiện sự tình càng thêm nghiêm trọng, nói ví dụ như… bạo thể mà chết.

Bất quá cũng giống như những lời vừa rồi y đã nói, cho đến tận lúc này thân thể y vẫn chưa có phản ứng trái chiều nào.

Hay là bởi vì bản thân ma pháp của y chính là quang minh hệ, mà những thần lực được hấp thu kia phần lớn đều đến từ quang minh nữ thần, vậy nên mới không có việc gì?

“Ta cho rằng, lúc này thay vì đặt lực chú ý lên người ta, còn không bằng quan tâm tình cảnh hiện tại.”

Trong lúc bọn họ đang tiến hành thỏa luận, thời gian xung quanh đã khiêu thoát ba lần, mà đồng hồ quả quýt trên tay cũng đã đình chỉ việc điên cuồng chuyển động, giống như đã triệt để bị chơi hỏng, không còn muốn nỗ lực đuổi kịp bước tiến thời gian nữa.

Yannick và Vatican Ridge cũng đều có điểm chết lặng.

Vài lần xuyên qua này bọn họ đều rất may mắn, không trực tiếp lọt vào chiến trường của vị Thần minh nào, cũng không gặp phải nguy hiểm quá cụ thể gì, thế nhưng nếu không có đồng hồ tham chiếu, bọn họ hiện tại căn bản cũng xem không rõ mình rốt cuộc đang ở đoạn thời gian nào.

Vì vậy cho nên, bọn họ chỉ có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh sau đó tìm ra manh mối.

Vatican Ridge nương lực kéo của Yannick đứng dậy, gương mặt hiện ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt: “Không cần đi nữa, nói không chừng chúng ta sẽ rất nhanh bị mang đi.”

Lời này của y có điểm buông xuôi, bất quá Yannick cũng không có dị nghị gì.

“Được rồi, vậy chờ một chút, có lẽ lần sau vận khí của chúng ta sẽ tốt hơn, gặp được một người sống nào đó?”

Vatican Ridge nhân cơ hội nhắc tới nợ cũ: “Bệ hạ, ta kiên quyết phản đối ngài tùy tiện tiếp cận nguy hiểm như lần trước, chiến tranh giữa Thần minh vốn không phải việc chúng ta có thể dính vào, nếu lại tái diễn thêm nữa, chúng ta đã không còn bất cứ thứ gì có thể hấp thu thần lực!”

Ngữ khí của y vô cùng nghiêm khắc, bất quá Yannick cũng không tính toán lại mạo phạm đối phương, ngược lại cười hiếp mắt: “Ta đã biết, ta đã biết, cũng là do có hạt châu ta mới không hề sợ hãi. Arthur, anh đừng lo lắng như vậy, nếu số phận đã quyết định chúng ta có thể cứu vớt thế giới, như vậy đến cuối cùng chúng ta đều sẽ có thể trở về, bằng không nếu chúng ta lại vĩnh viễn bị vây trong nơi này, lẽ nào anh chuẩn bị để tôi đối diện với gương mặt khuyết thiếu nụ cười này của anh mà qua cả đời sao?”

Vatican Ridge trào phúng: “Bệ hạ, ngài đây là đang dùng phương thức ẩn ý tỏ tình với ta sao? Rất xin lỗi, bởi vì ngài đã cự tuyệt ta liên tiếp hai lần, vậy nên bây giờ cho dù ngài có quỳ xuống cầu xin ta cũng sẽ không sống cùng ngài cả đời.”

Trong cơn lũ thời gian thác loạn, hai người không dám rời nhau dù chỉ trong giây lát, càng bởi vì tùy thời đều có khả năng gặp phải thời gian khiêu thoát, đối mặt với nguy hiểm không thể biết trước, lúc nào cũng bảo trì sự cảnh giác cao độ, vậy nên áp lực tinh thần của bọn họ đều phi thường lớn, dùng ngôn ngữ giúp nhau tiêu khiển trên thực tế cũng là một loại phương pháp giải quyết áp lực.

“Oh không, Arthur thân ái, tôi chỉ là đang thiện ý kiến nghị anh, phải biết rằng nếu như không phải anh còn biết nói chuyện, chỉ bằng gương mặt khuyết thiếu nụ cười này tôi rất dễ hiểu lầm anh là xác sống…”

“Rất xin lỗi, hai vị lữ khách trước mặt, các vị là thần quan?”

Một thanh âm đột nhiên vang lên cắt lời Yannick, đồng thời khiến hai người nhất tề quay đầu lại.

Một người đàn ông cao lớn đi về phía bọn họ.

Người này tướng mạo phi thường anh tuấn, mũi cao mắt sâu, tóc nâu hơi xoăn nhẹ, tựa như một pho thượng hoàn mỹ.

Thế nhưng tất cả những thứ này đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, đối phương đang mặc pháp bào thuần trắng, trên tay còn cầm…

Đúng vậy, là quyền trượng Giáo Hoàng!

Có lẽ do trang phục quá mức tương tự, hắn hướng về phía hai người lộ ra nụ cười thân thiện, ngay cả ngữ điệu cũng vô cùng hòa thuận: “Rất xin lỗi đã quấy rầy, nếu như hai vị cũng là thần quan, vì sao đến bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua các người?”

Yannick: “Ngài là?”

Nam nhân: “Lucien, Lucien Russell.”

Yannick hồi tưởng vài giây, chợt nhớ đến mình đã từng nhìn thấy một dòng phê bình chú giải bên cạnh đại thuật tiên đoán được viết dưới tên này.

Giáo Hoàng đời thứ nhất của Quang Minh Giáo đình.

… …

Nếu như không phải cả thời gian và địa điểm đều không đúng, Yannick quả
thực muốn đem máy chụp ảnh ra chụp cho cả ba một tấm, sau đó post lên weibo chính thức của Giáo đình, thuận tiện viết thêm lời thuyết minh: Nhìn xem, ba thế hệ Giáo Hoàng cùng nhau đoàn viên!

Tuyệt vời cỡ nào chứ!

Mà hiện tại, y chỉ có thể kéo kéo khóe miệng: “Thật cao hứng có thể gặp được ngài ở nơi này, Russell bệ hạ, ta là Yannick Hill, anh ta là Arthur Vatican Ridge. Có lẽ ngài chưa bao giờ nghe đến tên của chúng ta, bất quá tên của ngài đối với chúng ta mà nói là phi thường vang dội.”

“Vậy sao,” Russell mỉm cười, ánh mắt đảo qua quyền trượng Giáo Hoàng trên tay Yannick, sau đó giơ giơ quyền trượng trên tay mình lên, “Ta đang đuổi theo một người, có lẽ chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện?”

“Đương nhiên.”

Russell: “Dung ta đoán một chút, hai vị gặp chút phiền phức? Từ tương lai đi đến hiện tại? Có liên quan đến Đĩa quay số phận?”

Yannick: “Đúng vậy, Bệ hạ, ngài thực sự là người cơ trí nhất ta từng biết. Chúng ta thực sự không ngờ có thể gặp được ngài ở đây, quả là sự may mắn lớn lao.”

Theo truyền tụng, Giáo Hoàng đời đầu thái độ hòa ái không chút ngạo mạn, cùng với hình tượng thần quan cao cao tại thượng ở thời đại của Yannick quả thực cách biệt quá nhiều. Hơn nữa từ khi Yannick biết cái Đại thuật triệu hoán có thể ảnh hưởng đến nguyên tố ma pháp kia là do vị Giáo Hoàng bệ hạ này nghĩ ra, y liền biết đối phương cũng không phải loại người khư khư ánh mắt thành kiến, mà cái thói xấu không coi ai ra gì kia của Giáo đình sở dĩ được hình thành cũng không liên quan gì đến ngài.

Russell sang sảng cười: “Có thể gặp được các người ta cũng rất cao hứng, nên biết rằng ta chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có người lợi dụng Đĩa quay số phận trở về quá khứ đâu!”

Yannick khẽ cười khổ: “Thật đáng tiếc, chúng ta cũng không phải là xuất phát từ tự nguyện.”

Y đem chuyện của Đĩa quay số phận đơn giản kể ra một lần.

Vatican Ridge cũng đã khôi phục lại khỏi sự kích động: “Russell bệ hạ, chúng ta đang vì việc làm sao có thể trở về mà phiền não, ngài có thể đưa ra gợi ý gì chăng?”

Russell lắc đầu: “Rất xin lỗi, Đĩa quay số phận tuy rằng vẫn luôn được giữ trong mật thất của Giáo đình, thế nhưng ta chưa từng chạm đến nó. Bởi vì ta luôn cho rằng tự ý sửa chữa quá khứ nhất định sẽ phải chịu nghiêm phạt.”

Yannick cười khổ: “Thế nhưng sự thật là, hiện tại ma vật không chỉ không phải chịu nghiêm phạt mà ở nghìn năm sau còn có thể đột phá vị diện, tiến công đại lục Olin, trở thành kẻ địch lớn nhất của nhân loại.”

Russell an ủi y: “Không cần lo lắng các hậu bối của ta, hiện tại ta đang muốn đi đánh bại một người, có lẽ các người nguyện ý đồng hành cùng ta một đoạn?”

Yannick: “Nếu như trước lúc đó chúng ta vẫn chưa bị mạnh mẽ kéo đi, chúng ta tự nhiên phi thường tình nguyện. Bất quá người ngài muốn đánh bại là ai?”

Russell: “Hỏa thần Scott.”

Ở thời đại của Yannick, nhân loại, cho dù có là một Giáo Hoàng cũng sẽ không dám nghĩ đến việc khiêu chiến Thần minh, dùng cách nói của những kẻ vệ đạo còn có thể trực tiếp chụp mũ cái suy nghĩ này là ‘Khinh nhờn thần linh’.

Nhưng xem thần sắc bình thản của Russell liền có thể biết, ngài căn bản không xem chuyện này có bao nhiêu lớn lao.

Yannick: “Vì sao ngài muốn đánh bại Hỏa thần?”

Russell không đáp mà hỏi lại: “Ở thời đại của các người, toàn bộ Thần minh đều đã vẫn lạc sao?”

Yannick gật đầu: “Đúng vậy, nơi đó không còn sự tồn tại của Thần, nhân loại trở thành chúa tể của đại lục.”

Russell than thở: “Như vậy thật tốt, ta muốn đi tìm Scott là bởi vì trước đó khi hắn nổi giận đã giết không ít bình dân, bao gồm cả thần quan của Giáo đình, ta phải vì bọn họ tìm Scott đòi công đạo.”

Loại lý do cao thượng này được thốt ra từ đại diện Giáo đình – vốn đã được xem là hóa thân của tà ác, quả thực có một chút cảm giác không quá thích hợp, thế nhưng Yannick rất nhanh đã phản ứng kịp. Tại thời đại này Giáo đình còn có quyền uy vô thượng, đại biểu Quang Minh nữ thần chủ trì công chính trên đại lục, cũng được mọi người thật lòng tôn kính, hoàn toàn không so được với Giáo đình đời sao đã bị chà đạp đến tiếng xấu tràn lan.

Yannick: “Vì sao Scott có thể không chút kiêng kỵ giết người, lẽ nào Quang Minh nữ thần mặc kệ sao? Trong truyền thuyết ở thời đại chúng ta, Thần minh luôn cường đại mà cơ trí, bọn họ là tượng trưng của công chính, sẽ không phạm sai lầm.”

Russell lý giải cười cười: “Bất luận chủng tộc nào sau khi đã tiêu thất đều sẽ được hậu nhân mỹ lệ hóa, Thần minh cũng không ngoại lệ. Tính khí của Scott nóng nảy, số nhân loại đã bị hắn giết hoàn toàn có thể lấp đầy sông Kanling, không chỉ có Scott, rất nhiều Thần minh đều xem nhân loại như kiến hôi vậy nên việc này cũng không kỳ quái. Các con trai thân ái của ta, nhân loại vốn là do Thần minh sáng tạo, thái độ của bọn họ như vậy cũng là vô cùng bình thường. Về phần Quang Minh nữ thần Orthia, nếu như nhân loại vì vậy mà diệt vong nàng có thể sẽ đứng ra quyết đấu cùng Scott, thế nhưng bất quá chỉ là chết một vài người, cũng giống như chúng ta chăn nuôi một đàn dê, có vài con bị hàng xóm giết, chúng ta sẽ vì vậy đi giết hàng xóm sao?”

Cái ví dụ này quả thực quá bén nhọn rồi, không chỉ có Yannick mà cả Vatican Ridge cũng vô pháp tiếp thu sự thật bọn họ chỉ là một con kiến hôi, thế nhưng đây lại là nhận định chung của người thuộc thời đại này.

“Bất quá các người cũng không cần lo lắng,” Russell lại an ủi, “Hiện tại lực lượng của Chúng thần đều đã suy yếu rất nhiều, cũng có vài vị Thần minh vẫn lạc. Nhìn thấy hai vị đến đây ta liền biết, kết cục toàn bộ Thần minh đều ngã xuống là không thể tránh né, việc này khiến lòng tin chiến thắng của ta lại tăng thêm vài phần.”

Bọn họ đã đi được một đoạn đường rất dài, khí nóng ùa thẳng vào mặt, bầu trời trên cánh rừng phía trước cũng bị ánh lửa nhuộm đỏ.

Russell dừng bước: “Được rồi, hai vị đừng nên đi tiếp nữa, ta nghĩ Scott hẳn ở không xa nơi này.”

Yannick: “Thưa ngài, nếu ngài không ngại, chúng ta hy vọng có thể giúp đỡ được gì đó.”

Russell lắc đầu, cười nói: “Theo chi chép ở thời đại kia của các người, ta có chiến thắng được Scott?”

Yannick: “Đúng vậy, ngài đã đánh hắn bị thương nặng.”

Russell: “Vậy không cần lo lắng, ta sẽ không có chuyện gì, bằng không các vị cũng sẽ không thể xuất hiện ở nơi này. Yannick, Arthur, có thể gặp được hai người ta vô cùng cao hứng, bởi vì như vậy khiến ta cảm thấy tất cả những việc làm của mình đều đáng giá.”

Yannick: “Thưa ngài, về Đĩa quay số phận…”

Russell: “Sự ra đi của Thần minh không khiến đại lục tổn thất mà chỉ là bắt đầu một thời đại mới. Đồng dạng, mượn tên tuổi của Thần làm việc không phải là đang tự ràng buộc lấy mình mà là khiến thế giới vận hành dưới danh nghĩa chúng thần càng thêm tốt đẹp. Vậy nên, Thần chân chính đó là pháp tắc.”

Giáo Hoàng bệ hạ đời thứ nhất ý vị thâm trường nói: “Ta đã nói, người tự ý sửa chữa pháp tắc phải chịu sự nghiêm phạt tương ứng. Sự xuất hiện của Đĩa quay số phận vốn chính là bẻ cong thời gian, vậy nên người sáng tạo nó, Orthia cùng với Chư thần không chỉ không thể cải biến vận mạng mà trái lại còn nhanh chóng vẫn lạc. Thân ái, chỉ cần nhớ kỹ điểm này các con sẽ có thể quay về quỹ đạo chính xác.”

Yannick tỉ mỉ cân nhắc đoạn nhắn gửi đó, đợi đến khi Russell đã đi xa y mới chậm chạp ý thức được: Ôi má ơi, nếu thật sự như vậy, ông đây vẫn là xuyên qua mà tới, có thể đột nhiên bị sét đánh cháy rụi hay không chứ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện