Yến hội cung đình trên đại lục Olin có hai phong cách.
Một là kiểu liên hoan, thức ăn sẽ được bày trên một chiếc bàn dài không thấy được điểm cuối, chủ nhân ngồi ở đầu bàn, khách nhân chia ra ngồi dọc hai bên phải trái, có bao nhiêu khách mời chiếc bàn liền được chấp nối dài đến bấy nhiêu. Thức ăn cũng sẽ được bày biện tuần hoàn dọc theo chiều dài chiếc bàn, mỗi khi đĩa thức ăn vơi đi khoảng một phần ba sẽ có tỳ nữ tiến lên đổi thành dĩa mới, bảo đảm thức ăn vẫn luôn nóng sốt. Bất quá loại yến hội này thật sự không thể bàn luận việc gì, bình thường chỉ có vài người ngồi ở bên cạnh vị trí chủ tiệc mới có thể trò chuyện vài câu với Hoàng đế, về phần phía đầu kia của bàn, phỏng chừng nhiều nhất chỉ thấy được cánh môi Hoàng đế đóng mở mà thôi.
Kiểu còn lại là phong cách vũ hội, loại này thì thoải mái hơn rất nhiều, đồ ăn đặt trên một chiếc bàn, mỗi người đều có thể tự lấy theo nhu cầu, cả đại sảnh còn lại đều là nơi khiêu vũ, các chính khách vẫn thường lợi dụng cơ hội này tiến hành giao thế, mà những quý tộc cấp thấp cũng có thể xuất hiện cùng nơi với đại quý tộc, dễ dàng lôi kéo làm quen.
Lão John chính là một quý tộc nhỏ như vậy, chính xác mà nói, lão là một quý tộc mới nổi.
Xuất thân của lão vốn là thương nhân tơ lụa, kéo tám đời đều không có quan hệ với quý tộc, thế nhưng do sự kiện chiến đấu lần này ở La Serena, lão John rất biết nắm bắt thời cơ cho chế tạp gấp một loạt lều trại và quần áo, chăn bông, đưa đến tiếp tế cho cư dân La Serena lưu vong, ở một trình độ đáng kể giúp thành chủ St Mery giải quyết vấn đề vật tư khan hiếm. Lão John vì vậy gặp may, rất nhanh nhờ vào cống hiến đó thành công đạt được một tấm Huân chương kỵ sỹ bằng bạc do Hoàng thất trao tặng.
Mặc dù không có thực quyền, hơn nữa lại là danh hiệu Kỵ sỹ ngay cả Nam tước cũng không bằng, bất quá tốt xấu cũng có thể đạt được tư cách tham gia buổi yến hội cung đình lần này —— dẫu thế, trong yến hội, lão cũng không có tư cách tiếp xúc với những đại quý tộc có mặt.
Chỉ là đối với lão John mà nói, tình huống cũng đã đủ rồi, lão cuối cùng cũng bước được nửa bước chân vào cánh cửa quý tộc, vô luận là trên phương diện mở rộng mối làm ăn hay đối với hậu đại của gia tộc đều có chỗ tốt cực lớn.
Lão John lo lắng phu nhân và các con của mình chưa từng tham gia những yến hội long trọng như vậy, có thể sẽ phạm phải việc đáng chế nhạo nào đó vì vậy cũng không đưa bọn họ đi dự tiệc, chỉ đơn đôc một mình đi dạo khắp nơi, tìm kiếm cơ hội mở rộng mạng lưới giao thiệp. Bất quá rất nhiều người khi nhìn đến huân chương Kỵ sỹ trên ngực lão và biết được lão chỉ ra một thương nhân tơ lụa liền không thèm đếm xỉa đến, thậm chí có người còn trào phúng lão đã đi nhầm nơi.
Loại đối xử này đến cùng cũng thoáng làm lạnh đi tâm tình tốt đẹp của lão John, lão không dám tùy tiện tiếp cận người khác nữa mà chỉ đứng ở một góc vắng vẻ quan sát mọi người, rất nhanh, lão liền đặt sự chú ý lên một người.
Đó là một thần quan đê giai, lão John nhận ra được tiêu chí trên áo bào của đối phương, bất quá mái tóc bạch kim của người nọ quả thực quá nổi bật, mượt mà lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn trên tường, nhìn qua còn mềm mại hơn cả loại tơ lụa tốt nhất mà lão từng chạm vào.
Ở một nơi quý nhân tề tựu như đế đô, thần quan cao giai cũng không hiếp gặp huống chi là một đê giai thần quan, đây là loại người mà ngay cả lão John cũng không muốn giao thiệp, mà những quý tộc kia lại càng thêm không để vào mắt. Nhưng khiến lão cảm thấy giật mình chính là, vị thần quan tóc bạch kim dung mạo xinh đẹp kia không chỉ không gặp sự lạnh nhạt như lão, trái lại còn có không ít người ùn ùn tiến lên muốn tiếp chuyện với y.
Oh kìa, lão nhìn thấy ai, đó không phải Giáo chủ Rahl của đế quốc sao!
Lẽ nào bối cảnh của vị thần quan tóc bạch kim kia rất dày nặng?
Lão John sâu sắc oán hận, muốn nhìn người khác bị chê cười mà lại không nhịn được, nhất thời lão chỉ cảm thấy bản thân tuyệt đối là kẻ có thân phận thấp nhất trong yến hội.
Oán giận thì oán giận, làm một thương nhân thành công lão John còn có thể rõ ràng nhận định tình thế, lão đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, quyết định dùng vị thần quan thoạt nhìn tương đối dễ trò chuyện này làm nút thắt đột phá, bắt đầu hành trình giao thiệp đêm nay của mình.
Bắt lấy cơ hội có một nhóm người vừa ly khai, bên cạnh vị thần quan kia còn chưa có người tiếp cận, lão John bước đến chru động chào hỏi. “Xin chào.”
Vị thần quan nọ xoay người nhìn lão, có vẻ rất kinh ngạc, bất quá vẫn kéo ra nụ cười hiền hòa: “Xin chào.”
“Ta là John Brett, ngài có thể gọi tôi là lão John, ta là một thương nhân.” Lão John vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, không hề giấu diếm xuất thân của mình.
Thần quan tóc bạch kim nhíu mày lộ vẻ bất ngờ, nhưng cũng chỉ là bất ngờ mà thôi. “Tôi là Yannick Hill, ngài buôn bán mặt hàng gì?”
“Vải vóc, ta buôn bán vải vóc.” Lão John không hề do dự hay cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn rất tự hào nói ra việc làm ăn của mình. “Ngài còn nhớ nguy cơ của La Serena vào thời gian trước chứ? Khi đó ta đã vận chuyển một đám lều trại và chăn đệm đến ứng phó nguy cơ.”
Yannick cười nói: “Vậy cũng thật trùng hợp, khi đó tôi cũng ở La Serena, xem ra quy mô chuyện làm ăn của ngài quả thực không nhỏ!”
Đừng nhìn tuổi tác của lão John đã không còn trẻ, tốc độ suy nghĩ của lão so với đám thanh niên còn nhạy bén hơn mấy phần, lập tức phản ứng được: “Ngài chính là vị thần quan đã cứu mạng vô số bình dân và binh sỹ ở La Serena sao?”
“Tôi chỉ là trùng hợp có mặt ở đó mà thôi, hơn nữa là tận hết trách nhiệm của mình, không hề khoa trương như những gì người ta nói. Bất quá số lều trại mà ngài nói tôi cũng từng nhìn thấy, rất bền chắc, có thể thấy được ngài là một vị thương nhân uy tín.”
Lão John cười ha ha một tiếng: “Số lều trại và chăn đệm kia tôi chỉ thu hồi vốn, không kiếm một đồng tiền lời hiểm độc nào!”
Yannick nhướn mày: “Cái này hình như không phù hợp với tác phong thương nhân.”
Lão John lại chớp mắt vài cái: “Một thương nhân thành công không thể chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, nên hành động vì lợi ích lâu dài! Nếu như chỉ nhìn thấy những thứ vàng bạc không đáng vào đâu kia, chuyện làm ăn sẽ không thể phát triển.”
Yannick nâng cốc: “Tôi có dự cảm, ngài sẽ trở thành một thương nhân vĩ đại!”
Cho dù lão John biết rõ đây chỉ là một câu khích lệ thuận miệng, thế nhưng vẫn cảm thấy rất cao hứng: “Đa tạ ngài, thần quan các hạ! Bất quá sẽ không có ai dùng từ vĩ đại để hình dung một thương nhân, địa vị của thương nhân đều là ti tiện, giống như việc ta có thể thụ phong huân chương Kỵ sĩ cũng đã là cực hạn.”
Yannick mỉm cười từ chối cho ý kiến, “Ngài làm buôn bán tơ lụa, không biết có hiểu biết gì với phương diện gia công ma tinh hay không?”
Lão John hơi sửng sờ, thản nhiên nói: “Cũng là có biết một chútt.”
Yannick: “Tôi đã đi dạo qua không ít tiệm trang sức tại đế đô, có rất nhiều vật trang sức đều là dùng bảo thạch bình thường để gia công, rất ít dùng đến ma tinh, trừ phi là những món trang sức ma pháp chuyên dùng để phòng ngự.”
Lão John gật đầu, trong lòng lại nghĩ ‘Vị thần quan này thoạt nhìn rất khôn khéo, vì sao ngay cả một chút thường thức ấy cũng không biết chứ’, thế nhưng ngoài miệng lại nói. “Đúng vậy, độ bền của ma tinh cao hơn rất nhiều so với đá quý, tối đa cũng chỉ có thể khảm vào vòng tay, rất khó mài nhỏ để đính lên nhẫn, hoa tai hay những vật trang sức nhỏ khác. Cho dù là quý tộc cũng rất ít khí xem ma tinh trở thành vật trang sức thuần túy, bởi vì thứ này thực sự không quá mỹ quan. Nhưng càng trọng yếu hơn là, thành phẩm ma tinh sẽ đắt đỏ hơn đá quý rất nhiều. Ma tinh khó tìm hơn bảo thạch, giá trị cũng cao hơn, vả lại không dễ tạo hình.”
Yannick vén nhẹ tay áo lên, để lộ chiếc vòng tử sắc ma tinh. “Mài nhỏ nhất cũng chỉ đến như vậy?”
Lão John nhìn một chút, không khỏi tán thưởng: “Còn có lại nhỏ hơn một vòng, bất quá cũng chỉ là một vòng mà thôi. Cái vòng tay này được chế tác rất tốt, giá trị hẳn là cũng rất xa xỉ.”
Yannick giống như có chút suy nghĩ: “Cho dù chi phí thành phẩm cao tới đâu, nhưng chỉ cần số lượng sung túc, gia công ma tinh cũng không phải là không có lợi nhuận chứ?”
“Đúng vậy, bất quá số lượng cần thiết là rất nhiều, kỳ thực độ trong suốt của ma tinh so với đá quý thì cao hơn rất nhiều, chỉ tính riêng việc cẩn vào trang sức giá trị cũng đắt hơn đá quý, cho dù là bạch sắc ma tinh không đáng giá nhất.”
Yannick: “Như vậy, nếu có đủ ma tinh, ngài có nguyện ý làm thêm một chuyện buôn bán hay không?”
Lão John sửng sốt: “Ngài có rất nhiều ma tinh sao?”
Yannick mỉm cười: “Tôi chỉ là đang giả thiết, hỏi một chút ý định của ngài mà thôi.”
Tuy rằng lời nói như vậy, nhưng nếu có người quen thuộc với Yannick ở đây sẽ phát hiện, y hỏi như vậy khẳng định không phải do tâm huyết dâng trào. Trong rừng rậm Hắc Ám có rất nhiều ma tinh, đây là chuyện không cần nghi ngờ, ngay cả bên dưới cái
Hồ nước tử vong kia cũng có lượng ma tinh cực kỳ sung túc. Lần đó nhóm người Yannick đã xuống nước hai chuyến, mang về rất nhiều bạch sắc ma tinh.
Chi phí gia công ma tinh tuy rằng có cao một chút, thế nhưng chỉ cần số lượng đầy đủ vẫn có thể kiếm được tiền, hơn nữa lợi nhuận còn khả quan hơn rất nhiều so với đá quý thông thường, đây là việc lão John đã khẳng định. Mặc dù hiện tại rừng rậm Hắc Ám đã không thích hợp để khai thác, thế nhưng không có nghĩa sau này cũng không có cơ hội.
Chỉ là một đối tác thích hợp không dễ tìm, lão John trước mặt nhìn qua tương đối đáng tin cậy, sau này có thể xem như một ứng cử viên tốt cùng bàn chuyện làm ăn —— thần quan Yannick đã sớm muốn tìm con đường phát tài, miễn cho bóng ma nghèo rớt mồng tơi vẫn luôn bao phủ trên đầu, cuối cùng cũng thấy được một chút ánh rạng đông.
Lão John rất nhanh đã kịp phản ứng: “Đương nhiên, tôi phi thường tình nguyện, nếu như ngài có nguyên liệu có thể cung cấp cho tôi, việc tìm nguồn ra sau khi gia công sẽ do tôi phụ trách, vấn đề chia cắt lợi nhuận có thể thương lượng cụ thể sau! Địa chỉ cửa hàng của tôi tại đế đô là số 76 đại lộ Kenner, ngài có thể tùy thời đến đó tìm tôi!”
Yannick phi thường hài lòng với sự sảng khoái của đối phương, bản chất của thương nhân là thực tế, sẽ không giống dám quý tộc nói cả đống lời khách sáo mà không tìm được trọng điểm nào. Hơn nữa trên người lão John cũng không quá nặng khí chất con buôn, lại dám đập tiền đổi về tước vị Kỵ sĩ, có thể nói tương đối nhìn xa trông rộng, không giống những thương nhân bình thường thích tính toán chi ly.
Hai người trò chuyện một lát, quả là càng lúc càng ăn ý, hiện tại là thời điểm thích hợp trao đổi phương thức liên lạc, chỉ là Yannick còn chưa có địa chỉ cố định, chỉ đành trước hết ghi nhớ địa chỉ của lão John, đồng thời hứa hẹn chờ khi bản thân mua được nơi ở sẽ phái người đến thông báo.
Lão John thực sự không thể ngờ được, chỉ là một lần tiếp cận trong lúc vô tình như vậy lại khiến nhân sinh của lão thay đổi một cách triệt để.
Bất quá, những việc đó đều là chuyện lâu dài về sau, lúc này, có lẽ là do tác dụng của rượu, lão John chỉ cảm thấy bản thân càng lúc càng hưng phấn, lão thật không ngờ kiến thức của vị thần quan tóc bạch kim này chẳng phải rộng rãi bình thường, ngay cả những việc về thương nghiệp cũng có thể đưa ra không ít tâm đắc. Quan trọng nhất là, đối phương một chút kiêu kỳ cũng không có, càng sẽ không bởi vì lão là thương nhân mà tỏ ra xem thường.
“Thần quan Hill, ngài vì sao lại tham gia buổi yến hội hôm nay?” Đã dần quen thuộc, lão John bắt đầu thăm dò bóng gió.
Theo như lão biết, có thể tham dự buổi yên hội hôm nay, ngoại trừ vị thần quan tóc bạch kim này thì không còn bất cứ thần quan nào thấp hơn cao giai, hơn nữa vừa rồi còn có không ít quý tộc chủ động đến chào hỏi y, chỉ như vậy đã đủ nói lên rất nhiều vấn đề.
Yannick mỉm cười, thật ra cũng không định giấu diếm: “Là ngài Chris mời tôi tới.”
“Ồ, Chris…” Lão John tắt tiếng, đột nhiên trừng to đôi mắt. “Đức ngài Chris?!”
Thần quan tóc bạch kim mỉm cười gật đầu.
Sắc mặt của lão John trở nên cực kỳ cổ quái, khen tặng cũng không tốt, chê bai cũng không tốt, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả Yannick cũng cảm thấy khó chịu thay lão.
Trên thực tế, lão John cũng không phải người đầu tiên trưng ra biểu tình cổ quái này, từ khi tham gia buổi tiệc trà của Bá tước Marlin, Yannick đã không ngừng nghe được tên của Chris từ miệng những tiểu thư quý tộc kia.
Mà gắn bó cùng với cái tên này còn có một thân phận không dễ nghe chút nào: Con ngoài giá thú.
Cái thiết lập này rõ ràng có chút chênh lệch với tưởng tượng ban đầu của Yannick..
Chris từ đầu cũng không biểu lộ thân phận, sau này cũng chỉ hời hợt nói cho Yannick biết hắn là một pháp sư quý tộc, nhưng theo phản ứng của đám người Sophia và Tyler, Yannick từng suy đoán rằng đối phương phải là một vị đại quý tộc thân phận hiển hách, vì vậy mọi người mới không dám tự tiện vạch trần người kia. Thế nhưng, hiện tại xem ra chuyện cũng không phải là như vậy.
“Có vẻ, ngài cũng biết thân thế của Chris?” Thấy lão John không lên tiếng, Yannick chủ động hỏi.
“Oh, vâng, đúng vậy… kỳ thực không chỉ có tôi, còn rất nhiều người đều biết.”
“Tôi không xuất thân từ Đế quốc Garde, vì vậy không rõ lắm. Ngài có thể nói cho tôi biết thân phận của anh ta đén cùng có gì đặc biệt không?” Kỳ thực Yannick cũng có thể nghe ra đại khái từ miệng những phu nhân và tiểu thư kia, thế nhưng y chưa từng tìm Sophia xác nhận. Lão John chỉ là một thương nhân phố chợ, trái lại càng khiến y có thể tự do hỏi về vấn đề này.
Lão John có chút do dự, nhưng vẫn tiến sát lại, thấp giọng nói: “Toàn bộ người của đế đô đều biết, đức ngài Chris là anh em cùng cha khác mẹ với Hoàng đế France II, có người nói mẹ của ngài ấy là tình nhân của tiên hoàng, cũng là đoa hoa giao tế nổi danh nhất năm đó.”
Hoa giao tế, nói trắng ra chính là gái làng chơi cao cấp, trên đại lục Olin áp dụng chế độ một vợ một chồng, không có thân phận thiếp thất, một quý tộc nam có tình nhân là chuyện rất bình thường, có đôi khi thậm chí là các phu nhân cũng sẽ có tình nhân bí mật, mỗi người tự vui vẻ. Thế nhưng chơi thì chơi, con do tình nhân sinh ra vẫn là đứa trẻ ngoài giá thú, không có khả năng nhận được danh phận chính thức.
“Hoàng đế bệ hạ thật ra rất chiếu cố người anh em này, bất quá nghe nói phía trưởng lão viện vẫn không chịu thừa nhận thân phận của đức ngài Chris, vì vậy Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ có thể sắc phong Bá tước cho ngài ấy.”
Đây là việc những tiểu thư quý tộc kia chưa từng nói, Yannick bừng tỉnh đại ngộ, xem ra nếu là chuyện ngay cả một thương nhân như lão John cũng biết, toàn bộ đế đô quả thực đã không còn ai không biết thân phận của Chris.
Nhưng y lại hoàn toàn không cảm thấy một người như Chris sẽ để tâm những thứ như tước vị bên ngoài.
“Đức ngài Chris rất ít lộ diện?” Yannick hỏi.
“Đúng vậy, dù sao tôi cũng chưa từng gặp được ngài ấy.” Lão John cười cười, thở dài nói: “Nghe đồn ngài ấy chưa từng tham dự bất cứ yến hội gì, cũng không lai vãng với ai cả, suốt ngày đều vùi mình trong dinh thự, thực sự khiến người khác đồng tình! Bên ngoài đều đồn đại ngài ấy là người phi thường quái gỡ, cũng rất hướng nội, thậm chí phải nói là có điểm tự ti, lại có người nói phương diện thân thể của ngài ấy cũng có chtú thiếu hụt, nếu không vì sao lại trốn tránh người khác như vậy… Oh! Được rồi, ngài được ngài ấy mời tham dự yến hội, giao tình giữa hai người hẳn là rất tốt, ta nói như vậy có phải đã quá thất lễ hay không?”
Khóe miệng Yannick hơi giật giật, dùng loại tính cách và thực lực mạnh mẽ của Chris, khả năng anh ta coi thường đám ‘nhân loại ngu xuẩn’ này, không muốn lăn lộn cùng bọn họ có đến 90%, tuyệt đối không có quan hệ với cái gì tự ti không dám gặp người!
“Không, chúng ta chỉ là giao tiếp hời hợt…”
Y còn chưa nói dứt lời, đám đông trước mặt truyền đến một rận xôn xao, rất nhanh, những người có mặt đều tự giác nhường ra một con đường.
“Hoàng đế bệ hạ giá lâm!”
Giữa vòng vây tùy tùng, một người đàn ông trung niên mặc trường bào hoa lệ, đầu đội mũ miện, vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy chậm rãi đi đến.
Ở bên cạnh ông ta là nhân vật vừa rồi bọn họ còn đang nghị luận.
Edward Chris Swiftterden.
“Oh my god! Bệ hạ cư nhiên công khai đồng hành với đứa con riêng kia, ngài ấy muốn làm gì!”
“Tôi nghe nói Bệ hạ cường ngạnh yêu cầu trưởng lão viện thừa nhận thân phận của người đó, có lẽ là thật…”
Lời xì xào của đám đông truyền vào tai bọn họ, lão John theo bản năng ngước nhìn biểu tình của thần quan, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt người sau đã hoàn toàn thu lại, phảng phất không hề nghe được tiếng nghị luận của người khác, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào người ở đằng xa kia.