Quyền Trượng

Quyển 3 - Chương 82


trước sau

82.

Vị Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge này hoàn toàn không có gì thay đổi so với lần gặp mặt trước, biểu tình của y quá mức nghiêm túc, vậy nên ở trước mặt y rất nhiều người đều vô thức thả chậm hô hấp, bất quá khi nhìn thấy thần quan tóc bạch kim xuất hiện khóe miệng của người nọ lại nhẹ nhàng để lộ ra một nếp nhăn khi mỉm cười.

Bất quá cái biểu tình này nhìn qua thực sự không quá tự nhiên, còn không bằng không cười. Yannick thầm nghĩ, sau đó khom người chào một cái.

“Ngày tốt lành, đức ngài Vatican Ridge.”

“Ngày tốt lành, Giáo chủ Hill thân ái, mời ngồi.”

“Cái xưng hô này của ngài thật khiến tôi kinh sợ, phải biết rằng tôi còn chưa trải qua nghi thức tấn cấp chính thống, thưa đức ngài.” Yannick ngồi xuống, rất nhanh đã có người đưa trà nóng lên.

Đã quên nói một câu, chỗ bọn họ đang ngồi lúc này là vườn hoa thuộc khuôn viên nơi ở của Hồng y giáo chủ, gió nhẹ hiu hiu, ngồi ở đây còn có thể thấy được tòa thành của Giáo Hoàng phía xa xa, cảnh trí phi thường tốt.

“Ngài dù sao cũng phải quen với việc này.” Arthur Vatican Ridge uống một ngụm trà lài, từ từ nói: “Ta nghe nói, lúc nãy ngài đã bị Angus gây khó dễ?”

“Oh, không tính là làm khó dễ, chỉ là một ma sát nho nhỏ.” Yannick mỉm cười nói.

“Xem ra ngài không cần ta đứng ra giúp ngài chủ trì công đạo?”

“Xin cảm ơn lòng chính nghĩa của ngài, bất quá tạm thời tôi chưa cần đến, thưa đức ngài.”

“Được rồi, ” Arthur Vatican Ridge vuốt ve thành cốc, mí mắt không hề nâng lên, “Chuyện lần trước ngươi đã suy nghĩ như thế nào?”

Vẻ mặt thần quan tóc bạch kim có hơi mờ mịt: “???”

Vatican Ridge tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi từng nói, muốn nắm quyền chủ động trên giường.”

Yannick: “… …”

Vatican Ridge thấy biểu tình mất trật tự của y, lại thêm củi châm lửa bỏ vào một câu: “Thế nào, ta đã suy nghĩ kỹ, ngươi ngược lại muốn rút lui?”

Yannick: “… Ngài là nói thật?”

“Đương nhiên.” Thấy đôi mắt của thần quan tóc bạch kim nháy mắt trợn to, tâm tình của Vatican Ridge thật sự rất tốt: “Là không phải.”

Yannick không nói gì, chọc ghẹo ta rất vui vẻ sao?

“Là rất thú vị.” Vatican Ridge mỉm cười, “Bộ dạng giật mình của ngài rất hiếm thấy, ta còn tưởng rằng mặc kệ gặp phải việc gì, ngài cũng sẽ bình tĩnh đối mặt.”

“Cảm ơn sự khích lệ của ngài, bất quá năng lực chịu đựng hiện tại của tôi cũng không tốt như ngài tưởng tượng.” Bất kể là thượng kẻ khác hay bị thượng, chỉ có Chris và Tiểu hắc miêu đã khiến y cảm thấy đau đầu không ngớt, đừng nói đến y thực sự không có hứng thú đây dưa không rõ với vị Hồng y giáo chủ này.

“Được rồi, nếu vậy chúng ta bắt đầu bàn chính sự thôi.” Hồng y giáo chủ nói, y thu liễm nụ cười cực đạm của mình, biểu tình thoáng cái trở nên nghiêm túc. “Những lời Giáo Hoàng bệ hạ nói ngài hẳn đã nghe rõ ràng, đồng thời cũng hiểu được đầy đủ?”

“Ý của bệ hạ là muốn ta tiến hành công du thắt chặt quan hệ giữa các quốc gia, tăng tiến tình hữu nghị giữa quý tộc và Giáo đình?” Yannick cẩn thận hỏi.

Y không hề nghi ngờ việc vị Hồng y giáo chủ này từ sớm đã biết nội dung cuộc trò chuyện của y và Giáo Hoàng.

“Không chỉ là như vậy, thần quan Hill. Giáo Hoàng bệ hạ, cùng ta, đều hy vọng ngài có thể mượn cơ hội này lần nữa củng cố tín ngưỡng Quang Minh nữ thần trong lòng bọn họ.”

“Củng cố tín ngưỡng?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ ngài không cảm thấy sao?” Hồng y Vatican Ridge lộ ra một nụ cười đậm chất trào phúng, “Địa vị của Giáo đình đã không vững chắc như trước kia nữa. Cán cân tiểu ly trong lòng các quý tộc đang từ từ nghiêng lệch, bọn họ cho rằng thay vì Giáo đình thì các pháp sư càng có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ, trở thành đối tượng hợp tác vừa ý hơn. Đế quốc Garde chính là một ví dụ rất tốt, France II ngay từ đầu thà rằng hợp tác với pháp sư cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của Giáo đình, thẳng đến La Serena bị vây hãm nhà vua mới phải một lần nữa tìm kiếm sự hợp tác từ chúng ta.”

Yannick nói: “Giai tầng quý tộc vốn là một đoàn thể tương đối coi trọng tính lợi ích, nói trắng ra một chút, bọn họ là chính khách, chỉ cần phía nào có lợi bọn họ sẽ nghiêng về bên đó. Đây cũng không phải chuyện gì đáng trách.”

“Không, nếu còn tiếp tục như vậy, địa vị của Giáo đình chỉ có thể càng lúc càng yếu nhược, mãi đến cuối cùng còn phải phụ thuộc vào quý tộc.” Vatican Ridge không chút biểu tình, “Cho dù là Giáo Hoàng bệ hạ có khoan dung hơn nữa cũng vô pháp tha thứ điểm này.”

Đây kỳ thực chỉ là một bàn cờ giữa Hoàng quyền và Thần quyền.

Các quý tộc mong muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Giáo đình, khiến thần dân càng thêm quy thuận chính mình chứ không phải đem một bộ phận quyền lực tín ngưỡng giao lại cho các thần quan. Giáo đình đương nhiên không hy vọng tình huống như vậy xuất hiện, mà giai tầng pháp sư vừa lúc phù hợp với yêu cầu của quý tộc —— pháp sư không cần quyền lực tín ngưỡng, bọn họ chỉ yêu cầu địa vị có thể trở nên hợp pháp, vậy nên quý tộc và pháp sư ăn nhịp với nhau, Giáo đình trong lúc bất tri bất giác đã trở thành kẻ ngoài lề đối với các quý tộc.

Có lẽ hiện tại còn rất nhiều thần quan đắm chìm trong giấc mộng địa vị chí cao vô thượng của Giáo đình, thế nhưng Yannick phải thừa nhận, ánh mắt của Giáo Hoàng và Hồng y Vatican Ridge là rất lâu dài, bọn họ đã phát hiện cái xu thế này, đồng thời còn quyết tâm ngăn chặm sự phát triển của nó.

Yannick đối với cách làm của bọn họ không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ cần y không bị đem ra làm con tốt thí là được.

Y trừng mắt nhìn: “Một mình tôi thực sự không đủ lực lượng để xoay chuyển quan niệm của thế nhân.”

“Không, ngài tuyệt đối có thể làm được.” Hồng y Vatican Ridge như cười như không, “Nếukkhông ta cũng sẽ chẳng đề cử ngài với Giáo Hoàng bệ hạ.”

“…” Yannick chợt cảm thấy trứng đau từng đợt.

“Đừng lộ ra biểu tình xoắn xuýt như vậy, thần quan Hill thân ái. Ta rất tin tưởng năng lực của ngài, cũng tin rằng ngài sẽ không để ta thất vọng. Nên biết rằng, cái vị trí Giáo chủ này còn có rất nhiều người đang thèm đến nhỏ dãi!”

Đây là uy hiếp, uy hiếp trần trụi.

Yannick hít một hơi thật sâu: “Như vậy, ngài dù sao cũng phải cho tôi một cái phương hướng chứ?”

“Phương hướng chỉ có một, đó chính là tăng cường độ tín ngưỡng của giai tầng quý tộc và bình dân đối với Quang minh giáo đình. Về phần phương pháp thì có rất nhiều, một người thông minh như ngài căn bản không cần sự chỉ điểm của ta. Tựa như quan hệ hữu nghị giữa ngài và Thân vương Felton vậy, không phải ngài đã làm được rất tốt sao?”

Thần quan tóc bạch kim khẽ rùng mình, bất quá trên mặt vẫn giả vờ hồ đồ: “Nếu như ngài là đang chỉ trích tôi đi lại quá mức thân cận với Thân vương Felton, tôi nghĩ mình có thể giải thích.”

“Không, ngài đã hiểu lầm, ta không có chỉ trích mà là thành tâm khích lệ, ngài làm rất tốt. Ít nhất, hiện tại ngài đã có vài người bạn là pháp sư và quý tộc, trong đó có một người vừa được đại ma pháp sư Bethel Fenney thu làm học đồ, đúng không? Trong tương lai, nói không chừng bọn họ còn có thể trở thành trợ lực của ngài.” Hồng y giáo chủ Vatican Ridge mỉm cười nói.

Yannick lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng: “Rất cảm tạ ngài vì đã không trách cứ tôi.”

“Ta đương nhiên sẽ không trách cứ ngài, có rất ít thần quan sẽ kết làm bằng hữu với pháp sư như vậy. Muốn chiến thắng, chúng ta phải hiểu rõ nhược điểm của kẻ thù hơn cả chính bản thân họ.”

“…” Yannick rất muốn nói ta không có suy nghĩ cao xa như vậy, ta thật sự không phải vì đánh vào nội bộ của địch nhân mới kết giao cùng bọn họ.

“Vậy nên, ” Hồng y giáo chủ ý vị thâm trường hạ lời kết thúc: “Mong rằng ngài không nên quên lập trường của mình, từ đầu tới cuối ngài vẫn là một thần quan, điểm này cả đời không thể thay đổi.”

Thần quan tóc bạch kim mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi chưa từng quên đi.”

Chỉ là quan điểm có chút không giống với các người mà thôi.

Người khác vẫn luôn cho rằng, có thể trò chuyện trực tiếp với Giáo Hoàng và Hồng y giáo chủ là một chuyện rất vinh hạnh, thế nhưng Yannick lại cảm thấy, một ngày bị giáo dục tư tưởng tận hai lần thực sự quá đau khổ. Ít nhất… hiện tại y đối với Tòa thánh thực sự không có chút hảo cảm nào, chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chóng trở về, ngay cả nghi thức đăng quang Giáo chủ đối với y mà nói cũng không còn bao nhiêu lực hút.

Ngẫm lại là biết, khi một người nỗ lực thật lâu, rốt cục cũng ngồi lên vị trí chủ quản bộ môn, cho rằng cuối cùng cũng đến lúc kết thúc một giai đoạn của nhân sinh, nào ngờ Tổng giám đốc và Chủ tịch hội đồng lại lần lượt tìm đến trò chuyện, hỏi thăm cái nhìn sâu sắc về phương hướng phát triển của công ty, còn cảnh cáo phải cẩn thận
với viên đạn bọc đường của công ty đối địch, thậm chí nhấn mạnh người đó phải tự hỏi làm sao mới có thể nâng cao doanh số và địa vị của công ty trên thị trường. Nếu như làm không được, vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ thay thế.

Quan trọng hơn chính là, loại nghề nghiệp này là chế độ trọn đời, chỉ có thể xuống chức mà không, thể, từ, chức.

Yannick rất muốn trực tiếp cho Giáo Hoàng và Hồng y Vatican Ridge mỗi người một bạt tay, gân cổ hét thẳng vào mặt bọn họ: Ta chỉ là một Giáo chủ, không phải Giáo Hoàng cũng không phải Hồng y giáo chủ, những thứ này hẳn là việc các người phải quan tâm, hoàn toàn không liên quan đến ta!

Thế nhưng y không thể làm như vậy, cho nên chỉ có thể bóp mũi mà nhận.

Còn có một chút việc khiến Yannick vô cùng buồn bực chính là, hiện tại y đã mặc định được phân vào phe phái đồng minh với Vatican Ridge, cho dù không phải đồng minh nhất định cũng không phải phe đối lập. Bằng không phải giải thích thế nào về hành động tiến cử của Hồng y giáo chủ Vatican Ridge trước mặt Giáo Hoàng chứ?

Vậy nên, cho dù hiện tại y chạy đến tuyên thệ thuần phục với Hồng y giáo chủ Gustav, người kia tuyệt đối cũng sẽ không tin tưởng, vậy nên chuyện này cũng đã xác định y phải kiên định đứng trên lập trường đối nghịch với Hồng y giáo chủ Gustav.

Thần quan tóc bạch kim cảm giác bản thân cũng không tính vụng về, thế nhưng trong chuyện này từ đầu tới đuôi y chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt, không có chút cơ hội phản kháng nào.

Đối phương giống như đã nắm chắc y không thể nào cự tuyệt sự mê hoặc của chức vị Giáo Hoàng, vậy nên liền đào sẵn hố cho y nhảy, không muốn cũng phải nhảy.

Hành trình đến Tòa thánh lần này khiến Yannick nhận rõ ba sự thật:

Một, Giáo Hoàng quả nhiên là một người rất lợi hại. Dùng y để chèn ép Hồng y giáo chủ Gustav, duy trì sự cân đối giữa hai phe Vatican Ridge và Gustav, thuận tiện giúp y lôi kéo giá trị cừu hận.

Hai, từ quan hệ của Giáo Hoàng cùng Hồng y giáo chủ Vatican Ridge mà xem, lời đồn người sau được định sẵn kế vị ngai vàng Giáo Hoàng này tám chín phần mười là sự thật. Như vậy mà xét, y hiện tại có thể sớm chọn đúng phe cũng là chuyện tốt, đợi Vatican Ridge đăng cơ, dùng cách nói của người đông phương để diễn tả, y chính là có ‘Từ long công’[1]. Thế nhưng nhìn ngược lại, nếu như Gustav cuối cùng có thể ngược dòng, như vậy y tuyệt đối chính là bi kịch.

Ba, thực lực của y hiện tại quá yếu ớt, chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay người khác mà chưa thể làm người đánh cờ.

Ba nhận tri này, không có cái nào là chuyện tốt, khiến thần quan tóc bạch kim ưu thương đến không dậy nổi.

Giáo chủ Rahl lại hoàn toàn không nhận thấy được sự biến hóa trong nội tâm của y, sau khi Yannick chính thức tấn cấp trở thành thần quan cấp bậc Giáo chủ, ông cũng theo đó được Giáo Hoàng bệ hạ trao tặng pháp bào và dãy lụa Hồng y giáo chủ, chính thức cáo biệt cuộc đời Giáo chủ, tiến thêm một bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Khi biết Yannick phải thực hiện chuyến công du sáu nước trong vòng một năm, Giáo chủ Rahl, ồ không, hiện tại phải gọi là Hồng y giáo chủ Rahl mới đúng, liền vỗ vỗ vai y: “Kỳ thực đó là một cơ hội tốt, con có thể đệ đơn xin Tòa thánh cấp cho mình thần quan tùy thị, thu nạp thân tín.”

Được đối phương nhắc nhở Yannick mới nhớ tới, nhóm người Bart và Daifield còn đang bị kẹt ở Tòa thánh, nếu như y không tự đi nhận lãnh, phỏng chừng bọn họ sẽ phải trải qua ngày tháng bị tẩy chay như trước kia.

Việc này không nên chậm trễ, Yannick liền nhanh chóng thực hiện, mà đối tượng muốn tìm cũng rất trực tiếp, Hồng y giáo chủ Vatican Ridge.

Ngài không phải phần phối nhiệm vụ cho ta sao, không có nhân lực, chỉ bằng một mình ta nhất định làm không được. Vậy nên danh sách thần quan tùy thị nhất định phải đợi ta tới quyết định.

Lần này thần quan tóc bạch kim cũng không cùng đối phương lòng vòng quanh quẩn như trước đấy, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu.

Mà Vatican Ridge cũng đáp ứng vô cùng sảng khoái.

Theo thông lệ, hạn ngạch thần quan tùy thị bao gồm sáu thần quan và thánh kỵ sỹ của bọn họ, không bao quát bản thân Giáo chủ và thánh kỵ sỹ của Giáo chủ. Lần này Vatican Ridge còn đặc biệt thêm vào hai danh ngạch cho Yannick.

Nói cách khác, đoàn thần quan tùy thị của Yannick có thể lên đến tám người.

Daifield và Augustine là nhất định phải chọn, bản thân bọn họ chính là thần quan cao giai, năng lực rất tốt, hơn nữa trải qua sự việc lần trước bọn họ cũng có lòng trung thành với y. Yannick không chút do dự thêm tên bọn họ vào danh sách.

Về phần những người khác, y hiện tại còn không có ấn tượng quá sâu, vậy nên trực tiếp bỏ qua.

Dưới sự giới thiệu của Hồng y Rahl, Yannick lại tuyển thêm bốn thần quan cao giai, còn lại hai danh ngạch y không nắm chắc được chủ ý, đơn giản liền bán một cái nhân tình cho Hồng y Vatican Ridge, nhờ đối phương đề cử.

Nào biết Vatican Ridge vừa nghe xong ý định của Yannick liền để lộ thần tình xin lỗi với y: “Kỳ thực, hôm qua Hồng y Gustav đã đích thân đến tìm ta.”

Yannick: “??”

Vatican Ridge: “Ngài ấy đề cử hai người với ta, ta không tiện cự tuyệt.”

Yannick: “… Tôi nhớ lập trường của ngài và ngài ấy là đối lập.”

Vatican Ridge: “Dù sao cũng không thể trở mặt quá triệt để.”

Yannick: “Vậy nên trong đội ngũ của tôi có hai nội gian nằm vùng công khai?”

Vatican Ridge an ủi: “Ngài có thể đổi một góc độ mà nghĩ, ngài ấy đã rõ ràng cho biết như thế, dù sao cũng tốt hơn chúng ta không biết ai mới là người của ngài ấy.”

Yannick: “Được rồi, xem ra tôi thật sự không cự tuyệt được.”

Vatican Ridge nói: “Kỳ thực, trong hai người này chỉ có một người là quy thuận Hồng y Gustav, còn một người, khụ khụ, anh ta tự xưng là kẻ yêu thầm ngài.”

Yannick: “???”

Yannick thực sự đầu óc mơ hồ, đến khi nhìn thấy hai người kia cũng đã triệt để hết chỗ nói.

Thần quan trung giai Alexander thành khẩn hướng về phía y khom người hành lễ: “Thần quan Hill, đa tạ ngài có thể mang theo tôi.”

Yannick: “… Nghe nói anh yêu thầm ta?”

Gương mặt Alexander trong nháy mắt đỏ lên, tròng mắt xoay chuyển không biết nên đặt ở đâu mới đúng: “A, cái này… nếu như tôi không nói như vậy, bọn họ chắc chắc sẽ không cho phép một thần quan trung giai như tôi gia nhập đội ngũ của ngài! Xin ngài thứ tội, tôi thật sự vô cùng sùng bái ngài, hy vọng có thể đi theo ngài kính dâng lòng trung thành…”

“Được rồi, ” Yannick cắt lời, nghĩ đi nghĩ lại Alexander cũng làm việc tương đối trầm ổn đáng tin, ngoại trừ năng lực ma pháp hơi thấp một chút thì cũng không có vấn đề gì quá lớn. “Mặc kệ nói như thế nào, cảm ơn sự ủng hộ của anh đối với tôi, đồng thời hoan nghênh anh tiếp tục đồng hành với mọi người.”

Về phần một người khác…

Thần quan mập mạp Darwin lộ ra nụ cười hàm hậu nịnh nọt đặc trưng: “Đức ngài Hill, đã lâu không gặp!”

Yannick: “…”

——————–

1/ Từ long công: Cách nói chỉ công lao ủng lập một vị vua, thường thì phía sau việc một vị vua mới đăng cơ chính là xương máu và cái chết của rất nhiều người. Những vị trọng thần có công dọn đường hoặc hỗ trợ nhà vua (cả về mặt quân sự, tiền bạc lẫn mưu kế) sẽ gọi là ‘Từ long công’.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện