Quyền Trượng

Quyển 3 - Chương 93


trước sau

93.

《Tử linh chi quyển》 là thứ gì?

Theo tương truyền, đó là một quyển trục da dê do đích thân Hắc Ám chi thần viết ra, ghi lại toàn bộ những pháp thuật hắc ám có thể khắc chế quang minh ma pháp. Thậm chí cho dù là những cấm thuật thất truyền đã lâu, uy lực cực lớn đều có thể tìm được trong 《Tử linh chi quyển》.

Sau khi chúng Thần vẫn lạc, đại lục còn có rất nhiều nhân vật từng được chúng Thần sủng ái, thành tựu cực cao, lực lượng tiếp cận với Thần, mộng tưởng của bọn họ chính là đạt được trình độ như Thần minh, trở thành kẻ thống trị sau thời đại chư Thân. Quyển sách này tự nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người cướp đoạt.

Khi ddó, làm hậu duệ của Hắc Ám chi thần, quyển sách này hiển nhiên đã được Huyết tộc phong làm thánh điển, trong nội bộ còn có lời lưu truyền, chỉ cần ai có thể sở hữu 《Tử linh chi quyển》 liền trở thành Huyết tộc Thân vương.

Mà phía bên Giáo đình, bởi vì bọn họ thừa hành quang minh ma pháp của Quang Minh nữ thần, vị thế hiển nhiên đối lập với ám hệ ma pháp, Giáo Hoàng lúc đó lo rằng một ngày ma pháp trong quyển sách này hiện thế sẽ tạo thành uy hiếp lớn lao với Giáo đình, vì vậy cũng gia nhập tranh đoạt chiến, hy vọng có thể nhanh chóng tìm và phá hủy 《Tử linh chi quyển》.

Trong thời kỳ nãy, sự hỗn loạn kéo dài rất lâu, số lần chiến tranh bùng phát không thể thống kê hết được, cho dù bảo thủ phỏng đoán cũng có không ít pháp sư cấp Đại ma đạo sư, Pháp Thánh vì trận chiến này mà tử vong, mà phía Giáo đình và Huyết tộc cũng có không ít lực lượng bị triệt hạ. Mà đồng thời, lực lượng được cả đại lục Olin công nhận có thể đạt đến gần với Thần minh nhất cũng đã lụi tàn gần hết, những người may mắn tồn tại trước sau không thể đạt được độ cao của các tiền bối, hoàn toàn không còn khả năng làm mưa làm gió, vậy nên thế cục cũng dần hòa hoãn.

Theo sự cố tình dẫn đường của Giáo đình, 《Tử linh chi quyển》 chậm rãi trở thành loại thư tịch chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, nội dung bên trong từ lâu đã không còn ai biết được. Thế nhưng đối với loại pháp sư điên cuồng học thuật như Chris mà nói, thứ kia cũng không phải bí mật gì.

Nếu như có được tlch, hắn có thể đem toàn bộ những ma pháp cả hai hệ quang minh và hắc ám cường đại nhất trên đại lục nghiên cứu tỉ mỉ, sau đó chứng minh tính chính xác của lý luận mà hắn đề ra.

Bởi thế có thể hiểu được, đối với Chris quyển sách kia có sức dụ hoặc lớn như thế nào, cho nên hắn trong vô thức đã bại lộ ánh mắt nóng rực.

Công tước huyết tộc vẫn đang tiếp tục câu con cá tên Chris nọ: “Ngươi nên biết, 《Tử linh chi quyển》 xuất phát từ chỗ của Hắc Ám chi thần, do Huyết tộc bảo quản cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, ta có thể dùng tên đầy đủ của mình bảo đảm tính chân thực của việc này. Đương nhiên, thần quan Yannick thân ái là bảo vật vô giá, trong lòng ta hoàn toàn không muốn dùng bất kỳ thứ gì đến cân nhắc giá trị của em ấy, bất quá nếu thật sự phải mang một thứ gì đó ra trao đổi, 《Tử linh chi quyển》 sẽ càng khiến cho ngươi thỏa mãn.”

Chris thực sự hơi do dự một chút, lại nhìn về phía Yannick, sau đó nói: “Không, đối với ta em ấy quan trọng hơn.”

Ansel: “…” Cái kịch bản này hình như phát triển hơi sai sai? Sau khi do dự chẳng phải là nên đồng ý sao?

“Đối với ta Yannick quan trọng hơn.” Chris nhìn thần quan, lại khẳng định một lần.

Ansel chưa từ bỏ ý định dụ hoặc: “Trên cả đại lục này chỉ có ta mới có thể lấy ra 《Tử linh chi quyển》, bỏ qua cơ hội lần này, ngươi cả đời cũng không còn khả năng vạch trần tấm màn bí mật của hắc ám ma pháp.”

Chris ồ lên một tiếng: “Ngươi là đang dụ dỗ ta giết ngươi sao?”

Công tước huyết tộc giống như vừa nghe được một lời trêu đùa cực lớn nào đó: “Chỉ bằng ngươi? Một pháp sư nhân loại có thọ mệnh chưa bằng một phần mười của ta? Ngươi muốn giết ta như thế nào? Dùng loại pháp thuật chỉ có thể gãi ngứa cho mèo của ngươi sao?”

Chris: “Độc chết ngươi.”

Huyết tộc công tước: “…”

Cơ hồ ngay lập tức Ansel nhớ đến loại dược tề vô cùng chết tiệt khiến hắn phải duy trì hình thái mèo con, thậm chí lực lượng đến giờ còn chưa thể khôi phục. Hắn không thể không thừa nhận, cái tên pháp sư tự bế này vẫn có một chút năng lực như vậy.

Bất quá, Ansel nghĩ, hiện tại nếu không phải hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thì cũng chẳng cần ở nơi này cãi nhau chí chóe với tên kia làm gì, trực tiếp bắt lấy cổ của đối phương rằng rắc một tiếng, thế giới liền thanh tĩnh… Ây cha, sợ rằng không được, nếu như bị Yannick biết sẽ rất phiên toái, phỏng chằng cả đời hẳn đều không còn cơ hội nữa. Người khác có lẽ không biết, cho dù thần quan đối với pháp sư hắc y không có sắc mặt tốt gì, thế nhưng Ansel rất rõ ràng, Yannick tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai giết đối phương, ây dà, không thể sử dụng bạo lực quả nhiên quá phiền phức.

“Thỉnh cho phép ta cắt đứt một chút,” Thần quan nãy giờ vẫn chưa từng lên tiếng rốt cục mở miệng, “Xét theo không khí lúc nãy khi hai người đem thần quan tôi thành một món hàng thấp kém mà thảo luận, tôi hoàn toàn có lý do cho rằng hai vị có đủ sự ăn ý để yêu nhau, vì vậy phiền phức hai đức ngại di dời đôi chân tôn quý của mình ra ngoài bổi dưỡng cảm tình. Thần quan hèn mọn như tôi cần phải nghỉ ngơi, phi thường cảm tạ.”

“Sweetie, em biết ta không phải có ý đó, 《Tử linh chi quyển》 là bảo vật vô giá, em cũng nhìn xem, nhìn xem tên pháp sư ngu xuẩn này, dưới sự thử thách của ta vừa rồi cư nhiên do dự, đủ cho thấy tâm ý của hắn với em cũng không kiên định như thế… Oh, được rồi, đừng trừng mắt với ta, em nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở bên ngoài thru hộ em.” Ansel rất thức thời tung ra một nụ hôn gió, sau đó dẫn đầu ra ngoài.

Chris liếc mắt nhìn qua giống như muốn nói gì đó, thế nhưng sắc mặt cực kỳ mệt mỏi của thần quan đủ khiến hắn tạm gác lại, hơi mím môi theo Huyết tộc ra ngoài.

“Ta nghĩ chúng ta vẫn nên bàn bạc rõ một chút.” Công tước huyết tộc đối diện pháp sư hắc y, như cười như không nói.

“Ta không cảm thấy giữa chúng ta có gì phải nói.” Chris mặt không biểu tình.

“Ngươi nên biết rằng, nếu như ta khôi phục thực lực, muốn giết ngươi cũng không phải việc khó khăn gì, thái độ hiện tại của ta với ngươi đã đủ lịch thiệp.” Lúc này pháp sư phát ra một tiếng cười nhạo, Công tước mặt không đổi sắc nói tiếp: “Ta không rõ, đối với loại người như ngươi mà nói, thư tịch hẳn mới là bầu bạn lý tưởng nhất. Về phần Yannick, ta không biết ngươi thích em ấy ở điểm nào, luận thực lực ta mạnh hơn ngươi, hoàn toàn có thể bảo hộ em ấy chu toàn, luận địa vị ta là Công tước huyết tộc không cần nghe lệnh bất cứ kẻ nào. Còn ngươi, trên đầu ngươi còn một vị anh cả làm Hoàng đế, ngươi còn phải phục vụ cho Đế quốc Garde, mặc kệ từ phương diện nào đến xem ta đều mạnh hơn, ngươi lưu lại bên cạnh em ấy là một việc hoàn toàn không có ý nghĩa.”

Pháp sư lạnh lùng nói: “Thực lực của ta sở dĩ không bằng ngươi là bởi vì ngươi già hơn ta tận chín trăm tuổi, ta không cho rằng Yannick sẽ thích một lão quái vật.”

Phập! Một mũi tên bắn trúng đầu gối của Công tước.

Chris tiếp tục nói: “Nếu như ngươi có đủ lực hiệu triệu trong cộng đồng Huyết tộc, Yannick cũng sẽ không bị đồng loại của ngươi truy sát, từ trình độ nào đó mà nói, ngươi chính là nguồn gốc phiền toái, không có ngươi phiền phức sẽ thiếu đi rất nhiều.”

Huyết tộc công tước: “… Ngươi vừa uống dược tề khiến người ta trở nên nhanh mồm nhanh miệng sao?”

Chris không thèm để ý: “Quan trọng nhất là, thái độ của ngươi với em ấy không đủ chân thành. Ngay từ đầu ngươi chính là mang theo ý đồ tiếp cận em ấy, đem em ấy trở thành bạn giường cũng chỉ là phương thức đạt thành mục tiêu của ngươi mà thôi.”

Công tước nhịn không được cười nhạt: “Nếu xét trên phương diện này, ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu! Ít nhất sự ôn nhu chăm sóc của ta là ngươi không thể so được. Ôi chao, lần đầu tiên của ngươi ta chính là nghe được từ đầu đến đuôi nha, em ấy không phải còn chảy máu sao? Ta cho rằng Yannick càng cần một người có thể giúp em ấy đạt được cao trào trên giường.”

Ngữ điệu của pháp sư không chút phập phồng: “Đúng vậy, nhưng điều này cũng chứng minh trước Yannick ta chưa từng phát sinh quan hệ thân mật với bất kỳ ai, mà ngươi lại đi khắp nơi thả thính. Ngươi dám nói sau lần đầu tiên cùng em ấy, ngươi chưa từng tìm người khác làm bạn giường sao?”

Công tước: “… Đương nhiên không có.”

Pháp sư: “Ngươi do dự.”

Công tước: “Ta không có!”

Pháp sư: “Ngươi do dự.”

Công tước: “Ta không có! Khi ngươi vừa nghe đến 《Tử linh chi quyển》 hai mắt còn phát sáng!”

Pháp sư: “Ta chỉ là quá mức yêu thích thư tịch mà thôi.”

Công tước: “Ta cũng chỉ là vì muốn hồi đáp càng cẩn thận và minh xác.”

Pháp sư: “Ta xem Yannick là bầu bạn chứ không phải bạn giường, lời nói trước đó của ngươi đã làm bại lộ suy nghĩ trong lòng ngươi..”

Công tước: “Ta chỉ là trả lời theo câu hỏi của ngươi, Huyết tộc đối với bầu bạn vẫn là trả giá đầy đủ nỗ lực và trung thành.”

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng vang trầm đục, giống như có vật thể gì đó tương tự với gối đầu đập vào ván cửa vậy, ngay sau đó là thanh âm nghiến răng nghiến lợi của thần quan: “Làm phiền hai người câm miệng, nếu không ít nhất có thể cách chỗ tôi xa một chút, đừng để tôi nghe thấy hai người đang thảo luận về tôi. Cảm tạ.”

Bên ngoài lập tức mất tiếng.

Yannick thở ra một hơi, cực kỳ mất hứng ngã xuống gối đầu, gân xanh trên thái dương thình thịch nhảy lên giống như có mười mấy người tý hon đang khiêu vũ tại đó. Giai đoạn hiện tại y thực sự không biết cũng không có tâm tình phỏng đoán đến tột cùng nên dùng thái độ gì đến đối đãi hai người kia.

Đem bọn họ đánh đuổi là không thể thực hiện, hai người sẽ tự động sáp lại gần.

Tức giận sao, hình như có điểm quá mức làm kiêu, dù sao cũng đã lên giường vài lần, tất cả đều là nam giới, hơn nữa ngoại trừ vài lwọt ban đầu, sau đó vô luận là pháp sư hay Huyết tộc đều tận lực chiếu cố cảm thụ của y, nếu nói y hoàn toàn không cảm thấy hưởng thụ là giả.

Hơn nữa việc hai người đều đã từng cứu y chính là sự thật, Yannick không làm được chuyện trở mặt vô tình, có đôi khi chỉ cần hơi nhẹ dạ một chút sẽ khiến đối phương chộp lấy cơ hội, sau đó liền bị lôi lên giường như vậy… như vậy…

Nhưng y đi đến thế giới này căn bản cũng không phải vì phát sinh quan hệ với hai người đàn ông, sau đó dây dưa không rõ nha!

Thần quan cảm thấy rất đau đầu, phi thường đau đầu.

Y quyết định tạm thời đem chuyện này vứt qua một bên không tiếp tục quản nó, cứ để thời gian giải quyết tất cả, nói không chừng qua thêm một hồi Công tước huyết tộc mang theo một đống nợ phong lưu sẽ tìm được đối tượng khác
càng khiến hắn cảm thấy hứng thú, mà pháp sư cuồng học thuật cũng sẽ lần nữa rơi vào vòng tay ôm ấp của ma pháp. Như thế thực sự quá tốt.



Ở một phía khác, nhóm người Daifield đang vì Giáo chủ nhà mình vô cớ mất tích mà hoảng loạn.

Mọi việc bắt đầu từ sáng sớm hôm đó, khi người hầu mang bồn nước nóng vào thỉnh Yannick rửa mặt, thình lình phát hiện căn phòng trống rỗng, hơn nữa trên mặt đất vương vãi không ít vết máu, việc này rất khó khiến cho người ta không liên tưởng tệ hại, vậy nên người hầu liền vội vàng đi tìm Baker.

Rất nhanh, nhóm thần quan tùy tùng đèu đã biết, mọi người nỗ lực hồi tưởng tình hình đêm qua nhưng trước sau cũng không phát hiện dấu hiệu xâm lấn nào của kẻ khả nghi, Baker vội vàng báo cáo đêm qua ngài Hill đã từng ra ngoài một chuyến, trước khi đi có báo với hắn, chỉ nói mình muốn ra ngoài thăm bạn, rất nhanh sẽ trở về, hơn nữa bởi vì lý do thân phận không tiện mang theo những người khác, tránh cho bị nhận ra. Lúc đó Baker cũng không cảm thấy quá nghiêm trọng, dù sao thủ đô Mecklen cũng chia làm phai phía đông tây, bên này ngoại trừ quý tộc chính là nhà giàu mới nổi, giáo dưỡng rất tốt, gia cảnh giàu có, vậy nên phương diện trị anh chẳng có gì đáng phải lo lắng, hơn nữa bản thân ngài Hill cũng là thần quan cấp bậc Giáo chủ, người bình thường không làm gì được.

Thế nhưng hắn không ngờ quả thực đã xảy ra chuyện.

Baker bởi vì tránh không được bị những người khác trách cứ, hơn nữa bản thân hắn cũng cảm thấy mình phi thường có lỗi, tuy rằng đại lục Olin không lưu hành tự sát tạ tội, bất quá hắn cũng hối hận đến mức tâm lý có chướng ngại.

Thời gian quyết đấu gần kề, việc này không thích hợp trắng trợn khui ra, cho dù nhóm người Daifield tuyệt đối không tin Giáo chủ nhà bọn họ là vì sợ chiến mà chạy, thế nhưng cũng tránh không được những người khác sau khi nghe tin tức sinh ra liên tưởng, vậy nên phải nghiêm khắc hạn chế lưu truyền.

Sau khi thương nghị, bọn họ cũng không tìm Giáo chủ Michelle của Mecklen mà là tự mình lặng lẽ điều tra, dự định trước khi thông tin này truyền ra ngoài phải đem người tìm về.

Kết quả đúng lúc này lại truyền ra một tin tức, trên đường lớn phát hiện vết máu không rõ cùng với vài thi thể loài dơi hoặc con người, sau khi Giáo chủ Michelle phái thần quan đi kiểm tra, xác định những thi thể kia thuộc về Vampire.

Thủ đô Mecklen lập tức vỡ tung.

Cảm giác của người thường đối với Vampire chính là thần bí lại mờ mịt, bọn họ là chủng tộc vô cùng cường đại, có sinh mệnh lâu dài, bề ngoài tuấn mỹ còn thích hút máu, người được bọn họ coi trọng có thể thông qua sơ ủng mà trở thành đồng loại của bọn họ, nhưng cũng có người bị Vampire hút cạn máu mà thống khổ chết đi. Trong miệng của những ngâm du thi nhân thường xuyên xuất hiện công chúa của một nước nào đó bị Vampire coi trọng, do đó cùng bọn họ triển khai một đoạn tình ái rung động khắc cốt minh tâm. Mà theo sự tuyên truyền của Giáo đình, Vampire chính là chủng tộc tàn nhẫn vô nhân tính, bọn họ chỉ biết gặp người liền cắn, biến nhân loại thành một bộ xác khô kinh khủng.

Những tương truyền vừa đáng sợ lại mang theo một chút lãng mạn này khiến không ít người đối với chủng tộc Vampire sản sinh cái nhìn mâu thuẩn, vừa sợ bản thân trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện rùng rợn, lại mơ hồ chờ mong có thể giống như miêu tả của ngâm du thi nhân, cùng Vampire có một đoạn lãng mạn giao hội.

Bởi vì Huyết tộc rất ít khi làm ra sự kiện công kích nhân loại với quy mô lớn như xác sống, bình thường cho dù phải hút máu cũng là lặng yên không một tiếng động triển khai khiến người ta không tìm được manh mối, bọn họ phần lớn chỉ đối địch với Giáo đình, thích giết chóc thần quan, vậy nên đối với nhiều bình thường mà nói Huyết tộc cũng không khiến bọn họ quá mức sợ hãi, trái lại có không ít người ôm tâm tình chờ mòng đối đãi sự kiện lần này. Bọn họ còn dựa vào những thi thể Vampire được phát hiện mà vẽ ra không ít câu chuyện hoặc thảm liệt hoặc lãng mạn.

Đối với Giáo đình mà nói, tại thủ đô một nước phát hiện tung tích của Vampire là một đại sự.

Trong lúc khắp nơi nhiệt liệt thảo luận, Giáo chủ Michelle không dám trậm trễ vội vàng báo cáo với giai đoạn, còn phái người mang thi thể về nghiên cứu, thậm chí còn lên tiếng mời Yannick đến —— mọi người đều biết, vị Giáo chủ này chính là nhờ công tích tiêu diệt Vampire mới có thể nhậm chức, trên phương diện này cũng gọi là chuyên gia.

Nhóm Daifield không giao được người, đành phải nói dối rằng Giáo chủ đang chuyên tâm nghiên cứu ma pháp ứng đối trận quyết đấu mấy hôm nữa. Lý do này quá mức quang minh chính đại, Giáo chủ Michelle cũng chỉ đành lui lại.

Nhưng theo một nguồn thông tin khác, người hầu của lữ quán đã truyền ra tin tức vị Giáo chủ Hill kia không phải nghiên cứu ma pháp mà là triệt để mất tích. Tuy rằng nhóm Daifield luôn khẳng định người hầu nọ đang nói dối, thế nhưng lời đồn này khó tránh có vài người tin tưởng, bọn họ đoán chừng vị Giáo chủ Hill này sợ phải quyết đấu với Ma đạo sư nên đã trốn đi, có lẽ là chạy đến nước khác, chỉ để lại nhóm thuộc hạ đáng thương ở nơi này giữ thể diện, đánh lừa mọi người rằng mình đang chuẩn bị cho trận đấu. Thậm chí còn có người liên hệ với việc Vampire xuất hiện trong thời gian gần đây, cho rằng có lẽ Vampire coi trọng mỹ sắc của Giáo chủ, không để ý sự ngăn cách giữa Giáo đình và Huyết tộc, bắt người giấu đi.

Không thể không nói, loại suy đoán thần kỳ sau cùng cư nhiên đã đạt đến tám chín phần mười chân tướng, chỉ là khi Giáo chủ Michelle nghe được lại vô cùng tức giận. Trong lãnh địa của ông xuất hiện thi thể của Vampire không rõ mục đích đã đủ khiến ông mất mặt rồi, hiện tại còn có người nói Giáo chủ của Đế quốc Garde bị Vampire mang đi, như vậy mặt mũi của ông có thể để vào đâu!

Ông hạ lệnh không để bất kỳ ai tiếp tục bàn luận việc có liên quan đến Vampire, thế nhưng đừng nói Giáo chủ Michelle không phải Đại công tước, không có quyền lực khống chế ngôn luận của quốc dân, cho dù ông có là Đại công tước, loại lệnh cấm khẩu này thông thường đều là càng cấm thì truyền lưu càng lợi hại. Đến thời điểm còn ba ngày nữa đến thời gian quyết đấu, thậm chí có người dõng dạc xác định Giáo chủ Hill đã biến thành Vampire.

Cùng lúc ấy, tỷ lệ đánh cuộc trên phiếu chợt rút lại chêng lệch, trở thành một so ba trăm, nói cách khác, số người cho rằng Giáo chủ Hill có thể thắng được trận quyết đấu rốt cuộc đã gia tăng một ít. Bất quá lý do bọn họ nghĩ như vậy lại vô cùng hoang đường buồn cười, bởi vì rất nhiều người đều cho rằng Giáo chủ Hill đã biến thành Vampire, như vậy cuộc quyết đấu này hẳn sẽ an ổn giành thắng lợi.

Đương nhiên, còn rất nhiều người cho rằng Richard Dulgin mới là kẻ thắng cuộc sau cùng, làm một vị Ma đạo sư, thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, một người như vậy nếu ngay cả Giáo chủ cũng không thắng được, vậy thì pháp sư còn lấy cái gì để tranh giành địa vị cùng Giáo đình?

Bất quá việc khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, phía pháp sư đồng dạng vẫn giữ yên tĩnh, không hề đứng ra công bồ quan điểm với công chúng, bao gồm cả vị Ma đạo sư Richard Dulgin đã đứng ra khiêu chiến kia cũng vậy. Giống như từ sau khi hạ thư khiêu chiến, hắn vẫn chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng.

Người duy nhất ra mặt chỉ có học đồ của Richard Dulgin, cũng là người đã tìm được hôn thê trong chợ nô lệ, hơn nữa còn từng phát sinh xung đột với Yannick. Gã dùng ngữ điệu chắc chắn khẳng định với những người đén tìm hiểu tin tức rằng thầy của mình tuyệt đối sẽ giành được phần thắng.

Nói ngắn lại, trong khoảng thời gian này thủ đô của Mecklen thực sự vô cùng náo nhiệt, thi thể của Vampire chỉ là một đoạn nhặc đệm nho nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của nhân dân cả nước. Không chỉ có khu vực đế đô Mecklen, ngay cả nước láng giềng như Đế quốc Garde và Đế quốc Charlemagne cũng có quý tộc chạy đến hy vọng có thể trực tiếp quan khán náo nhiệt.

Trạng thái hòa bình được Giáo đình và Ma pháp công hội duy trì đã có một đoạn thời gian, vì muốn chung tay đối phó xác sống, hai bên đều giả mù sa mưa tỏ vẻ cần hợp tác với nhau. Tuy rằng mọi người đều biết việc này là không có khả năng, vài vụ tranh đấu gay gắt thế nhưng vẫn xuất hiện, thế nhưng ít nhất cũng chưa từng phát sinh xung đột với quy mô lớn gì. Lúc này trận khiêu chiến công khai kia quả thực rầm rộ khó gặp, mọi người hoàn toàn có đầy đủ thời gian điều động sự nhiệt tình của bản thân, cũng giống như những đại hội thể thao ở thế giới kia của Yannick vậy, người trong nghề xem chi tiết, người ngoài nghề xem náo nhiệt. Rất rõ ràng, phần lớn mọi người đều coi trận quyết đấu này là một hồi náo nhiệt mà quan khán!

Đối lập với bầu không khí náo nhiệt như ngày hội bên ngoài, trong lữ quán là một cỗ áp suất thấp dày nặng, những người ngồi trong phòng đều trưng ra sắc diện như người chết, âm trầm, sa sút tột độ.

“Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, chúng ta hẳn là nên lập tức trở về Đế quốc Garde hồi báo cũng Giáo đình, đề bọn họ phái người hỗ trợ tìm kiếm Giáo chủ Hill” Daifield là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện