96.
Trận quyết đấu dẫn đến hai bên tổn thại thảm trọng, kết thúc bằng thế hòa!
Rất nhiều người đều không thể tin tưởng!
Các quý tộc tại hiện trường đều sợ đến ngây người, bọn họ không hẹn mà đồng loạt bật dậy, những tiểu thư quý tộc mảnh mai đứng tại chỗ che ngực lung lay sắp đổ, nhóm bình dân càng thêm trực tiếp, đám đông kêu rên sợ hãi không ngớt.
Bart trước tiên phản ứng lại, xông lên ôm thần quan rời sàn đấu, các học đồ của Dulgin cũng vội vàng đỡ đạo sư rời khỏi —— thành thật mà nói, lúc đó Yannick còn khẽ mở mắt nhanh chóng nhìn thoáng qua, cảm thấy vị pháp sư đối diện có chút diễn hơi quá mức, thân hình cứng ngắc kia chưa từng mềm đi một chút nào, nếu không phải giờ khắc này mọi người đều đang lo lắng tiền cược không rảnh quan tâm bọn họ, pháp sư Dulgin tuyệt đối sẽ bị lộ tẩy.
“Oh không, Richard Dulgin không phải Ma đạo sư sao, thế nào lại vô dụng như vậy!” Những người cược pháp sư thắng cuộc đều tức giận bất bình, anh em của Charlie đưa tay lên che mắt, tiếng than thở của cậu cũng đồng thời là tiếng lòng của rất nhiều người.
“Thế nhưng Giáo chủ Hill cũng rất lợi hại, mọi người không cảm thấy sao, vừa rồi khi ngài ấy thi triển pháp thuật, cho dù cách xa như vậy chúng ta cũng cảm nhận được khí nóng mà. Có lẽ gã pháp sư kia cơ bản không lợi hại được như lời đồn!” Charlie vui vẻ phản bác, lần đánh bậy đánh bạ này vậy mà lại may mắn thắng cuộc, đứa trẻ vận khí cực tốt kia đã bắt đầu tính toán bản thân rốt cục có thể nhận lại bao nhiêu tiền.
Kết quả cuộc quyết đấu nhanh chóng lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong một đêm rất nhiều người tán gia bại sản, cho dù là đám người đặt cược cho thần quan cũng không thể lấy tiền thưởng, những người nguyên bản ôm mộng một đêm làm giàu lúc này chỉ muốn gào khóc thật to.
Ngay cả những quý tộc cũng thầm than thở, nữ Hầu tước Charlotte thậm chí còn bị tổn thất mấy mươi nghìn đồng vàng, khiến cho suốt vài tuần sau đó nàng cũng không thể lại tổ chức yến hội xa hoa nữa, quả thực là chuyện bi thương tột cùng.
Lần khiêu chiến này, tuy rằng các thị dân tự phát lập ra không ít sòng bạc, thế nhưng thật ra ngành công nghiệp bài bạc của Mecklen vẫn chưa phát triển đến mức thống nhất nhà cái cho toàn quốc. Trước đó khi Yannick nhờ Sophia đặt cược, nàng đã chia tiền thành rất nhiều phần, cược ở những chiếu bạc mà các quý tộc đứng ra làm cái, ngay cả Đại công tước và nữ Hầu tước Charlotte cũng có mặt, bởi vì uy tín của bọn họ tương đối cao, đến lúc ấy cũng không thể quỵt nợ.
Dựa theo tỷ số bồi thường được công bố, cược Yannick thắng là một so hai trăm, cược hòa ít hơn, một so bốn mươi, bất quá như vậy cũng đã đủ rồi.
Tổng số tiền đặt cược là hai nghìn đồng vàng, bỏ qua một nghìn đồng cược thần quan thắng, còn lại một nghìn có thể mang về bốn mươi nghìn.
Trời ạ, đây quả thực là kiếm một khoản lớn!
Thần quan Darwin đã sắp mừng như điên, hắn so với đương sự Yannick quả thực là lại càng thêm kích động.
Nhìn Sophia lĩnh bốn mươi nghìn đồng vàng trở về, trong mắt Darwin tràn đầy ánh sáng của tiền vàng, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mỗi người đều được chia tiền.
Hắn nên sử dụng số tiền này thế nào đây, ăn một bữa ngon hay là đi mua vài bộ y phục đẹp đẽ?
Thế nhưng Giáo chủ đại nhân lại tạt cho hắn một xô nước lạnh.
“Rất xin lỗi, số tiền này tôi không dự định phân cho mọi người, tôi đã có kế hoạch khác với nó.”
Những người khác cũng không kích động như Darwin, Daifield hỏi: “Đức ngài, chúng ta có thể nghe kế hoạch đó hay chăng?”
“Đương nhiên.” Yannick nói, “Trong bốn mươi nghìn đồng vàng này, tôi dự đình phân ra hai mươi nghìn, dùng danh nghĩa đoàn đội của chúng ta quyên cho gia quyến của các binh lính chống lại xác sống tại tiền tuyến, cùng với những bình dân đã mất đi gia viên.”
Quả là một ý kiến hay! Đôi mắt mọi người sáng lên, vừa có thể giúp người khác vừa có thể khiến cho tên tuổi của bọn họ trở nên nổi bật, thậm chí mỗi người đều có thể được ghi nhận một phần công tích lớn.
“Thế nhưng số tiền này là do chúng ta đánh cuộc thắng lợi, như vậy có thể khiến cư dân của Mecklen sinh ra ác cảm hay chăng?” Daifield hỏi.
“Không, thân ái, đương nhiên chúng ta sẽ không để lộ phần đánh cược, hơn nữa cũng không lập tức quyên ra.” Yannick cười cười: “Tôi hiện tại còn đang ‘bị thương nặng’, hơn nữa là loại thời gian hôn mê dài hơn lúc thanh tỉnh. Đợi nửa tháng sau chúng ta sẽ rời đi thủ đô Mecklen, khi đó tôi sẽ nói riêng cùng Giáo chủ Michelle.”
Thần quan Darwin trưng ra vẻ khẩn khoản: “… Thưa ngài, thứ cho tôi nói thẳng, cho dù chúng ta muốn quyên tiền, hai mươi nghìn đồng vàng có phải là quá nhiều rồi không?”
“Hoàn toàn không nhiều, Darwin, trên đại lục có đến bảy quốc gia đấy, sau khi chia ra cũng không còn bao nhiêu.” Yannick ôn hòa trấn an mọi người, “Đương nhiên tôi cũng sẽ không quên mọi người, lần này tất cả đã vất vả rồi, số tiền còn lại ngoại trừ dùng để duy trì kinh phí cho đoàn đội, tôi cũng sẽ trích ra một phần làm tiền thưởng chia đều.”
Nghe được câu này, không chỉ thần quan Darwin lập tức vô cùng cao hứng, nét mặt của mọi người đều hiện ra nét sung sướng nhàn nhạt.
Mà những thần quan và kỵ sỹ mới gia nhập lại càng thêm vui vẻ, ban đầu lúc Hồng y Rahl phái bọn họ đi theo vị Giáo chủ mới này, bọn họ còn vì vậy mà cảm thấy uể oải, bởi vì tình thế của bọn họ cũng khá giống nhóm Daifield trước kia, quan hệ với người xung quanh có chút lúng túng, thậm chí lúc vị Giáo chủ này đáp ứng sự khiêu chiến của pháp sư, bọn họ cũng ôm theo tâm tính hoài nghi. Thế nhưng hiện tại, loại hoài nghi đó đã dần dần nhạt đi, thay vào đó bọn họ đã chậm rãi dung nhập và đoàn đội này, bắt đầu cảm nhận được cái gọi là vinh dự tập thể mà nhóm người Daifield hướng tới, còn có cả sự trung thành.
Nói gọn lại thành một câu chính là: Theo Giáo chủ Hill có thịt ăn.
Yannick rất hài lòng với biểu hiện của mọi người.
Cơ sở vật chất quyết định kiến trúc thượng tầng, cho dù lý tưởng có cao thượng hơn nữa cũng không thể rời khỏi sự duy trì của tiền tài. Yannick rất tôn sùng một câu ngạn ngữ phương đông ‘Có căng có giãn, là đạo trị quốc’. Nếu như giương cao lý tưởng thần thánh, yêu cầu mọi người trung thành với mình là ‘căng’, như vậy trong phạm vi thích hợp cỗ vũ tinh thần hoặc khen thưởng vật chất chính là ‘giãn’.
Muốn duy trì sự đoàn kết chặt chẽ của một đoàn đội, nếu chỉ dựa vào cảm giác vinh dự hư vô mờ mịt và danh tiếng bên ngoài, lâu ngày cũng sẽ cảm thấy không đủ sức, còn cần chất kết dính và xúc tác mạnh mẽ hơn nữa.
Nói ví dụ như sự kiện khiêu chiến lần này, nó hoàn toàn đã khơi lên cảm giác nguy cơ trước giờ chưa từng thấy, nếu như kết quả bọn họ bại trận, Yannick rất có thể sẽ bị cách chức, phái đoàn khẳng định cũng phải giải tán, vậy nên mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ. Cũng nhờ đó sự đoàn kết của đội nhóm đồng thời cũng được tăng lên, cho dù là thần quan Darwin cũng không ngoại lệ, xuất phát điểm của hắn tuy rằng không quá giống với người khác, thế nhưng ít nhất mục tiêu vẫn là nhất trí.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, làm tổng kết kinh nghiệm và giáo dục tư tưởng cũng là cần thiết, nếu không trong quân đội tại kiếp trước của Yannick vì sao lại có loại chức vụ như ‘Chính ủy’ chứ? Tư tưởng nếu không thống nhất thì nhân tâm sẽ rời rạc, nhân tâm rời rạc cái gì cũng không làm được.
Tiền tài chính là một loại chất kết dính, dùng tiền đến lôi kéo lòng người không phải thô tục, chỉ cần không quá mức vật chất hóa, khiến đội viên cảm thấy cái gì cũng có thể dùng tiền mua về là được.
Thấy Augustine mấp máy môi tựa hồ muốn từ chối, Yannick lại nói: “Mọi người không cần ngượng ngùng, số tiền này là mọi người đáng được hưởng.”
“Tôi biết đoạn thời gian trước có rất nhiều người không coi trọng chúng ta, bao gồm cả những người trong nội bộ giống như Levis, Moreton và vài người khác nữa. Được rồi, mọi người trước hết không cần biện giải, hãy nghe tôi nói đã, tôi không có ý trách cứ các vị, đây chỉ là chuyện bình thường của con người, có một câu ngạn ngữ như thế này ‘Cho dù là vĩ nhân cũng chưa chắc có được tuổi thơ hạnh phúc’.”
“Augustine, tôi nhớ anh từng bởi vì không chịu nịnh bợ cấp trên nên bị điều đi quét tước bậc thềm trước cửa lớn của Tòa thánh suốt một tháng phải không? Daifield, anh thích phản bác ý kiến của người khác, vì vậy thần quan cấp trên của anh cực kỳ chán ghét anh, cố ý phân cho anh nhiệm vụ tiêu diệt Vampire, vậy nên chúng ta mới có thể gặp nhau. Còn có Darwin, mọi người đều biết anh là người của Hồng y Gustav, thế nhưng anh đặt tay lên ngực tự hỏi, Hồng y Gustav thực sự coi trọng anh sao? Lẽ nào anh không muốn trở thành một thần quan không cần phải dựa vào ai cả?”
Những người bị y gọi tên đều có chút xấu hổ, thế nhưng lại bởi vì những lời này mà viền mắt ươn ướt, cho dù là thần quan Darwin không tim không phổi, nghĩ đến những lời Hồng y Gustav đã nói trước khi rời đi cũng chỉ có thể cúi đầu.
“Vậy nên, tôi chỉ muốn nói, cho dù tất cả mọi người đều khinh thường chúng ta, chúng ta cũng không thể khinh thường chính mình. Các người một ngày chỉ cần còn là cấp dưới của tôi, tôi sẽ không để mọi người chịu thiệt thòi.”
“Đức ngài Hill!” Daifield vành mắt hồng hồng, ngữ điệu nghẹn ngào. “Tôi rất xin lỗi về những việc trước đây đã làm với ngài!”
“Tôi cũng vậy,” Augustine không kích động đến thế, chỉ là âm thanh cũng hơi trầm xuống. “Tôi cũng phải trịnh trọng nói lời xin lỗi với ngài, cho dù đây chỉ là một phần áy náy chậm trễ.”
“Trước đó mọi người đã nói xin lỗi rồi, không cần quá để trong lòng.” Yannick cười nói.
Những người khác mặc dù không lên tiếng thế nhưng cũng không phải là không cảm động, cảm giác được tôn trọng và tin tưởng ai lại không thích.
“A, tôi tôi…” Thần quan Darwin nhìn xung quanh, phát hiện chỉ còn bản thân không biểu lộ trung thành, lập tức tổ chức ngôn ngữ.
“Được rồi, ” Yannick ôn hòa ngắt lời: “Nói ngắn lại, ở trong lòng tôi, mọi người chính là thần quan và kỵ sỹ ưu tú nhất. Tuy rằng hiện tại chúng ta còn rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng tôi tin rằng tương lai sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở thành đoàn đội ưu tú nhất trên đại lục này, mà thần quan và kỵ sỹ của ta, các người cũng chính là những thần quan và kỵ sỹ ưu tú nhất!”
Ánh mắt của y đảo qua nhóm người, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng lại khiến trong lòng mỗi cá nhân dâng lên một loại kích động mơ hồ, sau lần công tác tư tưởng này, ai nấy đều bị tương lai sáng lạn Yannick vẽ ra thuyết phục, phảng phất như đã thấy được phương hướng tiếp theo của cuộc đời.
“Như vậy hiện tại xin hãy cho ta biết, các quý ông,” Yannick nói, “Các người nguyện ý vì cái mục tiêu vĩ đại này mà nỗ lực sao?”
“Đúng vậy, đức ngài Hill, chúng tôi tình nguyện vì mục tiêu này mà phấn đấu!”
Thanh âm lớn tiếng hứa hẹn đồng thanh vang lên trong phòng.
–
Sau khi mọi người đã rời đi, Sophia vẫn ngồi lại.
“A, Yannick, những lời vừa rồi của anh thật khiến người ta cảm động!” Nàng đã bị tình cảnh vừa rồi cảm nhiễm, tâm tình cũng theo đó thay đổi. “Đáng tiếc nữ giới không thể gia nhập Giáo đình, nếu không tôi cũng muốn tham gia vào đoàn đội của ngài.”
Yannick buồn cười nói: “Tiểu thư có sứ mệnh quan trọng hơn cần thực hiện, Sophia, kế thừa tước vị Bá tước cũng không dễ dàng hơn việc tôi làm Giáo chủ đâu!”
“Được rồi, được rồi, ngài vừa nhắc đến chuyện này tôi đã cảm thấy đau đầu, tôi cho rằng vị phụ thân đại nhân kia của tôi hiện tại rất muốn giết người, vì vậy tôi một chút cũng không dự định trở về!” Sophia lẩm bẩm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lẽ nào anh thật sự muốn đem tiền giao cho quý tộc của mỗi quốc gia? Thành thật mà nói, tôi cho rằng bọn họ không có khả năng sẽ thật sự đưa số tiền kia đến đúng nơi, cho dù bản thân tôi cũng là quý tộc, thế nhưng quý tộc của Mecklen thực sự khiến tôi cảm thấy quá thất vọng.”
“Thế nhưng tiểu thư nên biết, hiện tại quyền lực ở các quốc gia đều nằm trên tay quý tộc.” Thần quan tóc bạch kim đóng vai ‘người bệnh’ trên giường nói, “Chúng ta không thể lướt qua bọn họ đơn độc hành sự, cho dù chúng ta không đề cập đến việc đánh cuộc bọn họ cũng chưa chắc không đoán được số tiền này là từ đâu tới. Nếu như không cho bọn họ nếm một chút ngon ngọt, bọn họ nhất định sẽ gây pheièn toái cho chúng ta, ngay cả Giáo chủ Michelle cũng vậy. Tôi có thể nhận ra ngài ấy đã có điều bất mãn với tôi, từ sau khi sự
kiện khiêu chiến phát sinh, mọi hành động của tôi đều đi ngược lại với ý nguyện của ngài.”
“Kỳ thực đối với cách kết thúc của trận quyết đấu này, tôi cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.” Sophia cười hì hì, muốn vươn tay xoa đầu bé mèo mun trên giường, kết quả lại bị nó hung hăng cắn một cái, lấy thân thủ của một kiếm sỹ như nàng cư nhiên cũng không cách nào né tránh, chỉ phải kêu thảm một tiếng. “Động tác của nó cũng quá nhanh nhẹn!”
“Đây là một con mèo rất hung hãn, tiểu thư tốt nhất đừng trêu chọc nó.” Yannick nói.
Mèo đen đứng lên đi đến bên cạnh thần quan, cọ cọ vào lòng bàn tay y, còn định thè lưỡi liếm liếm, kết quả bị thần quan trưc tiếp xốc lên ném xuống giường. Sophia nhìn thấy như vậy lại có chút thương xót.
“Được rồi, anh nói đúng, bởi vì ngay cả tôi cũng có chút hoài nghi có lẽ anh đã sớm thông đồng với pháp sư Richard Dulgin, những quý tộc kia khẳng định không tránh khỏi tâm tư dao động.”
“Bọn họ không có chứng cứ, vậy nên chỉ có thể nghi ngờ.” Thần quan nhẹ nhàng cầm lên một quyển sách, ngồi tựa vào thành giường, “Hơn nữa chúng ta còn đem số tiền kia quyên cho các quốc gia, khiến đám quý tộc vớt vát được chút ít, bọn họ liền không còn gì để nói. Cho dù bọn họ đem toàn bộ số tiền kia đều thu vào trong túi, chúng ta cũng có thể tự mình trợ giúp những binh lính cùng bình dân kia.”
“Thần quan Darwin là người của Hồng y Gustav, anh ta sẽ đem chuyện này báo lại cho Gustav.” Sophia nhắc nhở.
“Đây chính là mục đích tôi chừa lại hai mươi nghìn đồng vàng.” Yannick từ sớm đã hoạch định xong, “Tôi sẽ để riêng ra chín nghìn đồng vàng chia làm ba phần, một phần đưa cho Hồng y Gustav, một phần là của Hồng y Vatican Ridge. Bất quá số tiền này không thể đưa quả thần quan Darwin, anh ta nhất định sẽ len lén biển thủ một phần, tôi sẽ nhờ Daifield đưa đi. Về phần Hồng y Rahl, ngài ấy là người đề bạt tôi, đồng dạng cũng sẽ có một phần.”
Sophia: “Anh là đang hối lộ? Bọn họ chính là Hồng y giáo chủ!”
Yannick nhún vai: “Hồng y giáo chủ cũng cần ăn cần ngủ, ai cũng sẽ không ghét có thêm tiền, bọn họ phải cạnh tranh với nhau, phải thu mua lòng người, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền. Ba nghìn đồng vàng cũng không tính là ít, dùng địa vị của Hồng y giáo chủ mà nhìn cũng không đến mức không thuận mắt. Tốn một khoản tiền để đổi lại sự trầm mặc của bọn họ, đây là vụ buôn bán có lời.”
Sophia cảm thấy lần nào mình cũng được Yannick chỉ cho một thế giới mới: “Như vậy Giáo Hoàng thì sao?”
Yannick: “Tiểu thư từng nghe qua có người thành công hối lộ Giáo Hoàng sao?”
Sophia: “… Hình như không có.”
Yannick: “Đến cảnh giới của Giáo Hoàng bệ hạ, tài phú của Giáo đình đều do ngài ấy chưởng quản, căn bản không thiếu tiền, thứ ngài ấy muốn là danh tiếng và địa vị. Là danh tiếng có thể ghi vào sử sách được hậu thế ca ngợi, là địa vị chí cao được mọi người sùng kính.”
“Được rồi, tôi không thể phủ nhận cách nghĩ của anh luôn chu đáo hơn tôi rất nhiều, tôi hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm.” Sophia nhún nhún vai, có điểm uể oải, “Điều này khiến tôi cảm thấy mình rất vô dụng, không giúp được anh việc gì cả.”
Yannick nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu: “Cô gái ngốc, vì sao lại nghĩ như vậy chứ? Tiểu thư là bạn tốt nhất của tôi, giữa bạn bè không phải dùng tiêu chuẩn trợ giúp nhau được bao nhiêu để đo lường, hơn nữa suốt cả hành trình tiểu thư đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bart và Baker quá ngay thẳng, có vài chuyện không thể trông cậy vào bọn họ, mà thân phận của đám người Daifield cũng không phải rất thuận tiện, nếu như không có tiểu thư tôi thật sự có chút không biết nên làm sao nữa.”
Trên đời này có một loại đàn ông, cho dù mỗi một lời nói của anh ta không có ý tứ gì đặc biệt, thế nhưng vẫn khiến cho bạn cảm thấy sự ám muội và cảm giác lưu luyến không ngừng.
Sophia tự nhắc mình cần tỉnh táo, thế nhưng vẫn không nhịn được đỏ bừng đôi má, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: “Như vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Yannick nói: “Tôi định bí mật rời đi, đến Lãnh địa tinh linh bái kiến Nữ vương tinh linh.”
Sophia đối với quyết định đột ngột này của y cảm thấy rất giật mình: “Anh không định mang theo nhóm người Daifield sao?”
Yannick nói: “Đương nhiên không, thân phận của bọn họ quá bắt mắt, Tinh linh đối với thần quan vốn không có cảm tình gì, nếu kéo một đám người đến nhất định sẽ không được hoan nghênh. Tôi dự định trước hết nói lời từ biệt cùng Giáo chủ Michelle, báo với ngài ấy rằng chúng ta muốn đi các thành bang khác của Mecklen du lịch, sau đó lại để nhóm dùng tiếp tục hành trình, tôi sẽ đơn độc rời đi vài hôm, đến Lãnh địa tinh linh.”
Lãnh địa tinh linh giáp ranh với Công quốc Mecklen, nằm trong khu vực rừng rậm ở mạn tây bắc của đại lục, đây cũng là lý do vì sao Yannick lựa chọn Công quốc Mecklen làm trạm dừng chân đầu tiên. Có tín vật của nam tinh linh Pago, lại thêm ân tình y hai lần cứu giúp người của Tinh linh tộc, cộng với thân phận Giáo chủ hiện tại, y tin rằng Nữ vương tinh linh nhất định sẽ gặp mình.
Sophia lại không đồng ý: “Như vậy quá nguy hiểm! Tinh linh trước giờ vẫn ôm thái độ thù địch với thần quan, lẽ nào ngay cả Bart anh cũng không định mang theo?!”
Yannick: “Sự tồn tại của Bart ở một trình độ nhất định nào đó cũng tượng trưng cho tôi, chuyện này dù sao không thể quá mức phô trương, tôi không muốn khiến phía Giáo đình gây thêm phiền toái.”
Nghe được đối phương tựa hồ không có ý định dẫn theo mình, Sophia có chút mất mát, sau đó nàng lại nghe được thần quan nói: “Tiểu thư thân ái, tôi nghĩ nàng cũng cần phải trở về rồi, Bá tước nhất định phi thường tưởng niệm tiểu thư.”
“Không!” Sophia vô thức cự tuyệt.
Đối với phản xạ bài xích việc về nhà này của đối phương, Yannick có chút bất đắc dĩ: “Tiểu thư cũng không thể vĩnh viễn không trở về mà.”
Sophia: “Phụ thân vẫn luôn phản đối tôi trở thành một kiếm sỹ, mà tôi chỉ hướng tới cuộc sống tự do tự tại.”
Yannick: “Tiểu thư thân ái, người không thể chỉ sống vì bản thân, tiểu thư có trách nhiệm của mình, phụ thân tiểu thư cũng rất cần tiểu thư. Làm một quý tộc cùng với việc nghiên cứu kiếm thuật không hề mâu thuẫn, tựa như Chris ấy.”
“Oh, ngài Chris cũng không có một vị phụ thân đáng ghét như vậy, ngài ấy muốn làm gì Hoàng đế bệ hạ nhất định cật lực tán đồng!” Sophia oán trách một phen, phát hiện ngay cả thần quan cũng không ủng hộ mình ở bên ngoài lưu lạc lâu lắm nên cũng chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, đợi sau khi ngài rời đi tôi sẽ trở về Garde.”
“Bá tước Marlin sẽ vì tiểu thư mà kiêu ngạo.” Yannick tuyệt đối không ngờ được, ý tốt này của mình sẽ khiến Sophia rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Thế nhưng lúc này Sophia cuối cùng cũng nghe lời khuyên của Yannick, ngoan ngoãn về nhà tiếp tục cãi nhau cùng cha mình, à không, là tìm cách hài hòa ở chung.
Đợi Sophia đi rồi, mèo đen lập tức phục hồi về hình thái nhân loại.
“Sweetie, ta cảm thấy những lời vừa rồi em nói phi thường chính xác.” Công tước huyết tộc ngồi xuống ghế, khó được một lần tỏ ra thân sỹ không hề động tay động chân. “Người không thể chỉ sống vì bản thân, ai cũng có trách nhiệm của mình. Rất rõ ràng, ta chính là trách nhiệm của em, em phải phụ trách với ta.”
Yannick đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên: “Chris đâu, đừng nói với tôi là anh đã giết anh ta, nếu không vì sao anh ta không đuổi theo anh đến đây?”
“Tuy rằng ta rất muốn làm như vậy, bất quá em biết đấy, một quý ông Huyết tộc sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Người đàn ông rõ ràng đang thể hiện bệnh hay quên có lựa chọn, “Huống chi hiện tại việc ta muốn làm chính là chiếm lấy trái tim em.”
“Loại lời lãng mạn như vậy chỉ thích hợp dùng với những thiếu nữ mơ mộng.” Thần quan không quá để tâm, “Chris đâu?”
“Em thật biết cách khiến ta thương tâm.” Ansel thở dài, “Được rồi, chúng ta đã tạm thời đạt thành hiệp nghị, ở trước khi em đến Lãnh địa tinh linh sẽ do ta bảo vệ em, chờ sau khi em rời khỏi đó lại để hắn đến đón.”
“Hiệp nghị? Hai người quả thực đã yêu nhau? Đúng là việc vô cùng đáng mừng!” Yannick hồ nghi, hai người này đã bắt tay giảng hòa từ khi nào? Cái tiết tấu này là muốn tiến hành âm mưu gì chăng?
“Không không, em nghìn vạn lần đứng nói những điều ghê tởm như vậy, sweetie.” Công tước huyết tộc chẳng hề che giấu biểu tình chán ghét, “Chỉ là một hiệp nghị đình chiến mà thôi.”
“… Tôi có vinh hạnh nghe kể về nội dung của hiệp nghị này chăng?”
“Không, em không thể.”
“…”
“Đừng nhìn ta như vậy, babe.” Người đàn ông, “Nếu không phải vì lực lượng của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ta mới không cần ký kết khế ước với tên kia.”
“Quang minh nữ thần tại thượng, tôi mặc kệ hai người đang lén lút làm gì, tôi chỉ hy vọng điều đó không quan hệ đến tôi.”
“Đương nhiên có quan hệ đến em.” Nói xong câu đó, mặc kệ Yannick thử dùng phảng phất gì, Công tước huyết tộc đều duy trì thái độ mỉm cười không nói.
Sau này, cho dù Yannick hỏi Chris, người nọ cũng đồng dạng đóng chặt miệng, kiên quyết không chịu tiết lộ nửa lời.
Qua thêm rất nhiều năm, suốt cả đời của Yannick cũng chưa tìm hiểu được nội dung của hiệp nghị đó, vì vậy, cái hiệp nghị bí mật vượt qua chủng tộc của hai nhân vật vĩ đại này được các sử gia hậu thế xưng là một trong mười bí ẩn lớn nhất của đại lục Olin.
Hiện tại, thần quan không hài lòng mím môi: “Xem ra tôi chính là không thể phản kháng rồi.”
Ansel: “Đúng vậy, babe, thế nhưng xét trên phương diện ta và tên pháp sư tự bế kia đạt thành hiệp nghị mà không có sự đồng thuận của em, ta sẽ không tùy tiện chạm vào em.”
Yannick: “Nếu đã vậy, tôi phải bổ sung thêm một điều kiện, anh phải biến về hình thái mèo, hơn nữa không có sự cho phép của tôi không thể biến về hình người.”
“Như em mong muốn.” Người đàn ông lập tức bốc hơi, thay vào vị trí đó là một bé mèo đen có đôi mắt màu lục, mèo ta còn ngước đầu kêu meo meo hai tiếng.
Yannick suy nghĩ một chút, lấy pháp trượng ra, trước khi mèo con kịp sinh lòng cảnh giác mà bỏ chạy đã tóm lấy đuôi của nó, đánh ra vài câu thần chú Thánh quang bao phủ.
Thuật thôi miên cường liệt rất nhanh phát huy hiệu lực trên người của Vampire hình mèo chưa kịp khôi phục thực lực, mắt của mèo con lập tức tiến vào trạng thái hình nhang muỗi, cơ thể mềm mại úp sấp xuống đất.
Yannick nhéo phần da sau gáy mèo ta, hài lòng nhét đối phương vào tay áo.
Hiện tại cảm thấy an toàn hơn nhiều.