Trên đường đi, Lục Vĩ Thành tâm trạng không được tốt nhưng anh vẫn nén lại để nói với cô
“Chuyện hôm nay, em đừng để ý”
“Lục Vĩ Thành”
“Hửm?”
Anh có hơi sửng sốt khi cô gọi tên anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên mình.
“Anh có vội không?”
“Không vội, em nói đi.
Anh nghe”
“Vậy chúng ta đi dạo một chút nhé”
Chuyện ly hôn của Lục Bách Thần và Cung Mẫn Tuyền từng gây chấn động một thời gian, đây là nỗi nhục không thể nào quên của nhà họ Lục.
Khi ấy Thẩm Nhã Tịnh còn chưa sinh ra, cô không biết chuyện này nhưng từ khi hôn ước được diễn ra cô cũng đã nghe loáng thoáng qua.
Dù không rõ ràng chuyện đã xảy ra như thế nào nhưng nhìn thái độ của mọi người nhà họ Lục, Lục Bách Thần, Lục Vĩ Thành cũng như cách hành xử của người phụ nữ kia, cô cũng nhận ra được mối quan hệ của họ khó có thể gàn gắn.
Hôm nay rõ ràng Lục Vĩ Thành không vui, dù anh không bộc lộ rõ nhưng cô cũng có thể cảm nhận được.
Vì thế trước khi về đến nhà, cô đề nghị đi loanh quanh một chút để xoa dịu tâm trạng của anh.
Họ cùng nhau đi dạo trên một con phố, đi một hồi thì anh lên tiếng
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?” Anh chợt dừng lại hỏi cô
“Anh có ổn không?”
Anh khá bất ngờ vì cô không hỏi chuyện gì đã xảy ra mà chỉ hỏi xem tâm trạng của anh như thế nào.
“Anh không yếu đuối như vậy”
Phải, Lục Vĩ Thành là ai chứ? Anh đứng ở vị trí như ngày hôm nay không phải đơn giản mà có, từ khi người phụ nữ kia bỏ đi anh lòng anh đã sớm nguội lạnh.
Anh không nhu nhược như cha mình, anh mạnh mẽ hơn ông nhiều.
“Thật ra từ khi anh năm tuổi, bà ta đã ly hôn với ba anh.
Khi đó nhà bà ta bị sa sút, nhà anh cũng đang trong tình cảnh hỗn loạn.
Vì không còn chỗ dựa, bà ta ly hôn để kết hôn với một người nước ngoài”
Cô im lặng lắng nghe những lời mà anh kể, người như anh tưởng sống trong cuộc sống mà bao người mơ ước hoá ra có tuổi thơ bất hạnh như vậy.
Người này thế mà lại vì cô mà chấp nhận kể chuyện quá khứ của mình cho cô nghe.
“Bà ta không tốt, sau này nếu có gặp em hãy tránh xa ra”
“Vâng”
“Cũng muộn rồi, về thôi”
“Lục Vĩ Thành”
“Hửm?”
Anh xoay người lại thì thân thể mềm mại, thơm dịu kia lao đến.
Anh không kịp phản ứng, đứng bất động một lúc.
“Bà Lục, em đây là có ý gì?” Giọng nói anh trầm thấp, vì cô đang ôm anh, anh ghé sát tai