Tiếng nổ to kia là tiếng pháo bông.
Xung quanh được trải đầy hoa hồng xếp lại thành một hình trái tim, phía bên cạnh có rất nhiều bóng bay và nến.
Vì là buổi chiều đoạn chợp tối nên nhìn khung cảnh rất lãng mạn.
Ở giữa là một người con trai trên tay đang cầm cây đàn ghi ta.
Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, quần tay nhìn rất thư sinh.
Thẩm Nhã Tịnh đơ người ra, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Lúc mà cô nhận được bức thư của cậu nam sinh kia, cô cũng đoán được sẽ có một màn kịch đang chờ cô đến.
Cô nào ngờ tình huống này sẽ xảy ra.
Như này là đang...tỏ tình sao?
"Em làm gì vậy Lục Trì? " Thẩm Nhã Tịnh định thần một lúc thì quay sang hỏi
"Cô không thấy sao? Đây là tấm lòng của em" Lục Trì nói rồi dang hai tay ra như thể đang nói cho cô biết khoảng không gian này là dành cho cô
Thẩm Nhã Tịnh giờ cũng đã hiểu ra vấn đề.
Hóa ra thằng nhóc này muốn trêu cô à? Được lắm, đã vậy thì đừng trách.
Cô chạy đến bên cạnh xoa đầu cậu, vừa cười vừa nói:"Cháu trai của mợ, sao cháu lại cất công làm mấy trò này chứ.
Mợ biết cháu giận nhưng cháu không cần chọc mợ đến mức như vậy đâu"
Lục Trì ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Tai cậu đã đỏ lên, một là vì ngại hai là vì cậu không hiểu Thẩm Nhã Tịnh nói gì.
Cậu lắp ba lắp bấp:"Cô...!Cô"
"Được rồi, dù sao cũng đã tan học rồi.
Mợ cháu mình cũng không cần giấu giếm gì, người nhà cả mà"
Mấy cô cậu nam sinh nữ sinh bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Tôi không nghe nhầm chứ, cô Thẩm gọi anh Lục là cháu.
Vậy tại sao anh Lục còn bày ra trò này?"
"Ủa, thế là mợ cháu nhà người ta giận nhau nên bày ra trò này chọc tức nhau thôi sao?"
"Làm tôi tưởng tỏ tình thật chứ"
Thẩm Nhã Tịnh đắc ý nhìn về phía mấy cô cậu kia mà tươi cười nói:"Đúng vậy! Chuyện hôm nay mấy đứa giữ bí mật giúp cô nhé.
Cô không muốn người khác đồn đại về cháu mình"
"Dạ...dạ vâng"
Nói xong mấy cô cậu kia bỏ đi, để lại hai người đang đứng ở đó.
Thẩm Nhã Tịnh đã buông Lục Trì ra từ lâu.
Cậu mới kịp hoàn hồn lại
"Cô đang làm gì vậy?"
"Câu