Thẩm Nhã Tịnh hét toáng lên, cô vũng vẫy phản kháng thì nghe tiếng nói từ người kia.
Tông giọng trầm khàn cất tiếng nói:"Là tôi, Tạ Mộc Lâm"
Thẩm Nhã Tịnh sau khi nghe xong thì cô im lặng, không vùng vẫy nữa:"Thầy Tạ?"
Tạ Mộc Lâm buông Thẩm Nhã Tịnh ra.
Anh bật công tắc điện ở gần đó lên.
Ánh sáng từ bóng đèn khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thẩm Nhã Tịnh chợt giật mình, phản ứng lại:"Anh có sao không? Vừa nãy tôi ra tay hơi mạnh"
Tạ Mộc Lâm cười trừ:"Không sao.
Là do tôi dọa cô sợ"
"Sao cô lại đến đây?"
"Tôi đưa đồ giúp chị Ngô.
Nhưng mà cửa bị khóa rồi làm sao ra ngoài đây?"
"Cô có đem theo điện thoại không?"
"Không có, gấp quá nên tôi quên"
"Vậy thì đành chờ thôi, nếu thấy chúng ta đi quá lâu thì sẽ có người tới cứu thôi"
"Nếu họ không đến thì sao?"
Thẩm Nhã Tịnh chợt im lặng, cô bỗng bấc giác nhớ tới Lục Vĩ Thành.
Một mảnh kí ức mơ hồ xuyên qua tiềm thức của cô.
Cô ôm lấy đầu mình
"Cô sao vậy?" Tần Mộc Lâm thấy cô như vậy có chút lo lắng
"Không sao, chỉ là hơi đau đầu chút thôi"
Tần Mộc Lâm nheo mắt lại, chẳng biết trong lòng anh nghĩ gì.
"Thầy Tạ đến đây làm gì thế?"
"Tôi tìm một số tài liệu y học"
"Anh có vẻ đam mê ngành y, sao anh không làm bác sĩ?"
Tần Mộc Lâm chợt dừng lại, anh khẽ cười:"Tôi đam mê ngành y sao?"
Thẩm Nhã Tịnh khó hiểu:"Tôi nói sai sao?"
Thẩm Nhã Tịnh lần đầu gặp Tần Mộc Lâm cô luôn thấy con người này rất khó hiểu mà người như vậy thường rất nguy hiểm.
Nhìn quần áo anh mặc toàn là đồ hàng hiệu, trông giống như có cuộc sống dư dả sao lại rảnh rổi đến đây làm giảng viên chứ.
Cứ cho là anh có đam mê ngành y thì sao không làm bác sĩ mà lại chạy đến đây? Bây giờ anh nói vậy là có ý gì?
"Cô nhầm rồi, tôi không thích ngành y cho lắm"
"Vậy tại sao anh lại...!"
"Tại sao tôi lại đến đây làm giảng viên à?"
"Đúng vậy, tại sao thế?"
"Thật ra tôi vì một người"
Nói đến đây ánh mắt anh đượm buồn hẳn, giọng nói như rất nghẹn ngào, khó tả:"Tôi vốn ghét ngành y vì tất cả những kẻ làm trong ngành này đều vì tiền mà bản rẻ lương tâm.
Vì những kẻ đó mà người tôi yêu quý nhất đã bị lợi dụng"
Thẩm Nhã Tịnh hơi bối rối, bây giờ cô không biết nói thế nào để an ủi anh:"Thế người đó vẫn ổn chứ?"
Tần Mộc Lâm nhìn cô một hồi, do dự nói:"Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi biết người ấy đã trải qua một khoảng thời gian rất đau đớn"
Thấy Thẩm Nhã Tịnh im lặng, anh chợt bật cười:"Cô làm sao vậy? Hiện tại người đó vẫn còn sống"
"Hả...!vậy thì tốt? Thế mục đích của đến đây là gì?"
"Mục đích của tôi là tìm một số tài liệu liên quan đến căn bệnh đó.
Tất cả các tài liệu cổ và quan trọng đều nằm ở đại học Nam Hà nhưng có lẽ một số đã bị bỏ đi không còn ở thư viện nên tôi mới đến