Lục Vĩ Thành bưng một dĩa đồ ăn xuống đặt trên bàn cho cô.
Thẩm Nhã Tịnh ngửi thấy mùi rất thơm, cô gắp một miếng ăn rồi lại gắp thêm miếng nữa.
Lục Vĩ Thành ngắm nhìn dáng vẻ của cô ăn thì mỉm cười.
Thẩm Nhã Tịnh thấy anh không ăn mà cứ nhìn mình thì ngước lên:"Anh không ăn à"
Lục Vĩ Thành vờ như không nghe thấy:"Còn mệt không?"
Thẩm Nhã Tịnh trừng mắt nhìn anh.
Lục Vĩ Thành bật cười, đúng là không nên chọc giận phụ nữ vào sáng sớm
"Được rồi, không chọc em nữa"
Thẩm Nhã Tịnh hừ một tiếng, Lục Vĩ Thành ngay sau đó cũng ăn cùng cô.
"Chỗ này đẹp thật đấy không quá rộng như Lữ Nguyệt Hoa Viên nhưng lại rất ấm áp"
Với một người hay đi lạc như Thẩm Nhã Tịnh thì nơi này quả thật là một nơi lý tưởng, đi lại thuận tiện, không phải mất công nhớ mọi ngóc ngách như Lữ Nguyệt Hoa Viên.
"Em thích thì sau này đến nhiều vào, đồ của em anh cho người đem đến rồi"
"Nhưng mà không thể xa nhà được, em vẫn thích ở nhà mình nhất"
Lục Vĩ Thành mỉm cười, họ thật sự có cảm giác của một gia đình, xa nhau là nhớ, chỉ muốn ở một ngôi nhà nơi có hai người, mang tên hai người.
Nghĩ đến đây Lục Vĩ Thành thấy ấm áp, anh chưa bao giờ mường tưởng sẽ có được hạnh phúc đặc biệt là với cô nhưng bây giờ thì mọi thứ đang ở ngay trước mắt.
Lục Vĩ Thành như đang nằm mơ vậy, kể từ khi mẹ ruột ruồng bỏ, người cha vốn không quan tâm nay lại càng xa cách hơn.
Anh chưa bao giờ có được cái thứ gọi là tình cảm gia đình cho đến khi gặp được cô.
"Nhã Tịnh, cảm ơn em"
"Hả? Cảm ơn em cái gì?"
"Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh"
Thẩm Nhã Tịnh nhìn anh, anh nhìn cô đáy mắt hiện lên vẻ ấm áp
"Lát nữa em đến trường nữa à?"
"Vâng, hôm nay chị Ngô vẫn chưa quay lại, có vẻ chồng chị ấy bị thương khá nặng.
Em phải làm nốt công việc giúp chị ấy"
Lục Vĩ Thành chỉ "ừ" một cái, hình như chuyện ngày hôm qua khiến anh vẫn không vui.
"Anh sao vậy?"
"Không có gì"
"Trời ạ, hôm qua em đã nói rõ ràng rồi.
Nếu anh không thích vậy sau này em sẽ giữ khoảng cách với Tạ Mộc Lâm"
"Ừ, em ăn đi"
Sau khi ăn xong cô lái xe đến trường, trong nhà chỉ còn mỗi Lục Vĩ Thành.
Anh thay đổi lại thành khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi, gọi điện thoại cho ai đó:"Tất cả những tài liệu đã điều tra về Tạ Mộc Lâm gửi hết cho tôi ngay lập tức"
Phía Thẩm Nhã Tịnh, khi cô lái xe đến trường từ lúc cô bước vào đã có không ít ánh mắt nhìn cô.
Ánh mắt này trông có vẻ không thân thiện như mọi khi.
Cô đến phòng chuyên môn thì thấy ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô cũng có vẻ rất khác thường.
Thẩm Nhã Tịnh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
"Ngưỡng mộ cô Thẩm thật, xinh đẹp như vậy được nhiều đàn ông theo đuổi"
"Đúng vậy đấy chẳng những thế anh nào cũng giàu toàn siêu xe đến đón thôi"
Thẩm Nhã Tịnh nhìn mấy người đồng nghiệp đang nói về mình, cô đoán chắc chắn có chuyện gì đó hiểu lầm xảy ra.
"Không biết