11 giờ đêm, khi cả nhà đã đi vào giấc ngủ.
Ở dưới nhà, Thẩm Nhã Tịnh nhìn thấy còn vài anh cảnh vệ đang canh giữ cổng.
Kiểu này ra đã khó, ra được mà muốn trở về lại càng khó hơn.
Bản tính Thẩm Nhã Tịnh vốn khá liều lĩnh, mấy năm nay cô đã thôi đi sự liều lĩnh ấy nhưng bên trong vẫn còn tàn dư sót lại, nó có thể trỗi dậy bất cứ khi nào, và bây giờ là lúc khơi gợi thứ đã ẩn sâu bên trong cô suốt bao nhiêu năm nay.
Thẩm Nhã Tịnh thay một bộ đồ màu đen, tìm lấy trong tủ một vài sợi dây thừng, cô buộc chúng bên cửa sổ, theo sợi dây mà nhảy xuống từ tầng 3.
Thẩm Nhã Tịnh bấm công tắc ở dưới tầng 1.
Chuông báo động kêu lên, một vài cảnh vệ theo đó chạy đi nghe ngóng, kiểm tra tình hình.
Chỉ còn hai người đang đứng canh gác, Thẩm Nhã Tịnh ở đằng sau nhanh chóng ra tay, cô tung chiêu vào người kia nhưng anh ta dễ dàng né được, Thẩm Nhã Tịnh khá bất ngờ, đúng là cảnh vệ nhà họ Thẩm không làm cô thất vọng nhưng có lẽ cô đã đánh thấp bọn họ quá.
Biết người ra tay với mình là Thẩm Nhã Tịnh, hai người cảnh vệ chỉ vội né tránh.
Những đòn tấn công của Thẩm Nhã Tịnh không phải dạng vừa, có lẽ do đã được gia đình huấn luyện từ nhỏ nên cô tung chiêu rất chuẩn xác chỉ là do mấy năm nay cô không tập luyện nhiều để sang Mỹ học tập nên động tác có hơi chậm một chút.
Hai anh cảnh vệ dễ dàng né được, Thẩm Nhã Tịnh khá tức giận tính ra chiêu tiếp theo thì một đoàn người bước ra đứng xung quanh cô, phía sau là Thẩm Đông Quân đang mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cô.
"Ơ, anh?" Thấy Thẩm Đông Quân, Thẩm Nhã Tịnh giật mình, cô lùi lại, vẻ mặt khó xử nhìn anh
"Sao đây? Muốn làm loạn à?" Thẩm Đông Quân lạnh lùng lên tiếng nhìn cô
"Làm loạn gì chứ? Anh nhốt em hơn một tuần ở trong nhà, không cho em đi đâu cả.
Anh coi em là con nít sao? Ở nhà bức bối, em cũng có công việc cần giải quyết, anh làm vậy chẳng khác nào là cướp mất sự tự do của em"
Thẩm Nhã Tịnh không chấp nhận một ai cướp đi sự tự do của mình kể cả người đó của là anh trai mình hay là một ai khác.
Cô không muốn bị tù tùng, cô muốn được bay tự do, được giang rộng đôi cánh đến những nơi mình muốn đến, làm những việc mình muốn làm.
Một con hổ bị nhốt quá lâu trong sở thú sẽ không thể kìm hãm được chúng, mỗi loài động vật đều có một bản năng ẩn sâu bên trong và con người cũng vậy.
Thẩm Nhã Tịnh ghét nhất ai đó kiểm soát cuộc đời cô, cuộc đời của cô chỉ có cô mới được quyền làm chủ nó.
Thấy ánh mắt hầm hực cùng vẻ mặt phẫn uất nhìn mình của Thẩm Nhã Tịnh, Thẩm Đông Quân khẽ thở dài:"Được rồi, nếu em muốn đi đâu thì đi"
Thẩm Nhã Tịnh khá ngạc nhiên, vốn nghĩ anh và cô sẽ cãi nhau một trận, ai ngờ anh lại dễ dàng để cho cô đi như vậy.
Cảm thấy không chắc chắn lắm, cô đưa vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, hỏi lại:"Anh nói thật không?"
Thẩm Đông Quân gật đầu:"Đi đi, dù sao em cũng lớn rồi, anh không quản nỗi nữa"
Trong câu nói của Thẩm Đông Quân dường như ẩn chứa một điều gì đó bất lực nhưng vì việc quan trọng trước mắt nên Thẩm Nhã Tịnh không để