Trans: Mật
Chiếc ghế mà Dư Thính mua đã rất nhanh được chuyển tới nơi ở của Yến Từ.
Để ở ngay chỗ trước cái bàn tròn nhỏ, chỗ mà vừa mở cửa phòng ngủ ra, nhìn một cái là có thể thấy ngay.
Chiếc ghế màu hồng êm mềm, đường nét uyển chuyển đẹp đẽ, hoàn toàn lạc quẻ với căn nhà cũ kĩ chật hẹp này.
Yến Từ nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm về chỗ để cái ghế.
Anh thích một cuộc sống bình yên, không đảo lộn, mỗi ngày đều khăng khăng dựa theo những kế hoạch đã định sẵn mà sống. Ví dụ mỗi lúc về nhà đều sẽ đi men theo mép tường, lại ví dụ như buổi trưa có thói quen uống nước ép dưa chuột, lại thêm nữa 10 giờ đi ngủ, 6 giờ sáng hôm sau thức dậy.
Thế nhưng, hôm nay mọi thứ đã bị xáo trộn rồi.
Trong nhà có khách tới, và có thêm nhiều đồ gia dụng mới.
Bố cục bỗng chốc bị phá vỡ khiến cho anh thấy bồn chồn, nóng ruột, sự mất ngủ hiếm khi thấy được lại càng khiến anh bất an.
Yến Từ trèo xuống giường, muốn chuyển lại chiếc ghế cũ qua, nhưng phòng khách nhỏ quá, không làm sao xếp được hết.
Anh mím môi theo thói quen, chuyển chiếc ghế vào trong góc phòng ngủ.
Vậy… nếu như lần sau cô ấy tới, không nhìn thấy chiếc ghế có phải là sẽ không thấy vui không?
Yến Từ trằn trọc khó ngủ, cuối cùng lại kéo chiếc ghế mới trở về.
Hai chiếc ghế được xếp cân xứng với nhau, gọn gàng ngăn nắp.
Yến Từ thử ngồi xuống, mềm mại, sẽ không làm đau mông nữa.
Anh nhẹ nhàng dựa ra sau, lưng ghế mềm mại, vừa vặn với cột sống, cảm giác thoải mái khiến anh dần thả lỏng.
Trước mặt có một khung cửa sổ rất nhỏ, khung cửa sổ đang giam cầm một vầng trăng cô đơn.
Anh yên lặng ngắm nhìn ánh trăng, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng mới.
Có lẽ.
Anh cũng nên bước ra ngoài xem thử thế nào, để cho vầng trăng có thể được ở trong một khung cửa sổ đẹp đẽ hơn.
**
Dư Thính chuẩn bị đi làm tóc.
Thứ hai tới lúc đi học, điều này sẽ khiến người khác chú ý đến bản thân mình mà không nhìn đến quả đầu đinh của Yến Từ.
Người bệnh mắc hội chứng AS sẽ thấy bất an trước sự quan tâm của người khác. Thân là người cứu giúp anh, Dư Thính có quyền bảo vệ nhóc đáng thương kia khỏi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài.
Thế là vừa mới sáng ra, Dư Thính vội cầm bảng màu đã chọn xong lao tới trước mặt dì Tô.
“Dì Tô, hôm nay con muốn đi làm tóc!”
Hai mắt dì Tô sáng bừng lên: “Cục cưng, cuối cùng thì con cũng đã nghĩ thông suốt, đi nhuộm lại mái tóc rong biển rồi hả?”
Tóc của cô là kiểu xoăn tự nhiên, nhuộm thêm tí màu xanh, trong mắt dì Tô đó chính là rong biển.
“Dạ vâng, dì Tô giúp con xem xem mấy màu này, màu nào đẹp.” Dư Thính đưa Ipad tới trước mặt bà.
Hồng baby, xanh lam khói, xám khói sáng.
Cầu vồng cũng không có nhiều màu lòe loẹt như vậy.
Vẻ mặt của dì Tô: mặt nhăn mày nhó, mắt nhắm tịt giống như meme ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm.*
(*)
“Theo sở thích của con đi.” Dì Tô ngại đưa ra ý kiến, thở dài một cái rồi tiếp tục làm việc.
“Vậy thì con sẽ nhuộm màu đỏ rực!” Dư Thính một lời dứt khoát, vụt chạy ra khỏi cửa.
Dì Tô: “??”
“Cái, cái gì?” Bà túm lấy một cô giúp việc đang quét dọn: “Đại tiểu thư vừa mới nói rực cái gì?”
Nữ giúp việc: “Màu đỏ rực ạ, bà đã xem “Hải Vương” chưa, bà đã xem “Hải Vương” rồi chứ ạ, chính là màu tóc của vợ ông Hải Vương, đẹp lắm luôn!”
Dì Tô: “……”
Thấy dì Tô nghe không hiểu, nữ giúp việc liền đổi mộ ví dụ khác: “Chính là màu tóc của nàng tiên cá Ariel ạ.”
Kết quả là không đợi được Ariel, mà lại thấy một nàng công chúa Bạch Tuyết.
Cô cắt thành một mái tóc ngắn bồng bềnh, đuôi tóc uốn cụp vào cổ khiến cho gương mặt trông nhỏ nhắn hơn. Màu sắc cũng được nhuộm lại là màu đen tuyền, phía sau kẹp một chiếc nơ màu đỏ thật to, tôn lên làn da trắng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào trong veo, sáng long lanh.
Dì Tô kinh ngạc đến ngây ngẩn.
Bà vốn dĩ tưởng rằng Dư Thính sẽ thật sự nhuộm tóc thành màu đỏ, lo lắng cả buổi sáng đến cơm nuốt cũng không trôi.
“Bé ngoan à, con không nhuộm màu đỏ gì đó sao.”
Đúng ra thì Dư Thính muốn nhuộm đấy, nhưng nghĩ tới dì Tô khá là có định kiến với mái tóc xanh của mình nên đành từ bỏ, nhuộm thành màu đen.
“Dạ vâng, không phải là dì không thích sao, nên là con không nhuộm nữa.” Cô quay một vòng: “Đẹp không ạ?”
“Đẹp, đẹp lắm, mau chụp ảnh gửi cho anh chị con xem.”
Dư Thính điều chỉnh tư thế, tạo dáng nhìn thẳng vào ống kính.
Dì Tô vui mừng vô cùng, chụp liền mấy tấm.
Dư Dung không trả lời, còn Dư Chi Châu thì đã gửi tin nhắn tới.
Anh hiện giờ nổi tiếng lắm, bình thường hiếm khi có thời gian ngó ngàng tới cô, hôm nay nhìn thấy Dư Thính đổi kiểu tóc mới, nhanh nhẹn dứt khoát gửi cho mấy bao lì xì.
Dư Thính đang tạo dáng xinh đẹp thì nghe thấy tiếng thông báo của APP truyền tới.
[1: Để cho một đối tượng yếu ớt với cấp độ sao bất kì cảm nhận được sự nhiệt tình của bạn. (Đã hoàn thành, phần thưởng 15 xu đọc)].
[2: Để cho một người quan tâm đến bạn cảm nhận được sự coi trọng của bạn dành cho anh ấy/cô ấy. (Đã hoàn thành: 5 xu đọc)].
Nhiệm vụ đầu tiên hôm qua đã hoàn thành rồi.
Thế nhưng cô không ngờ được là nhiệm vụ thứ hai cũng có thể hoàn thành.
Lẽ nào cô chỉ cần nhuộm lại tóc thành màu đen là đã có thể khiến cho dì Tô vui đến như vậy?
Yêu cầu của người lớn đối với cô thấp vậy sao?
Nếu như cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện thêm chút nữa thì có phải dì Tô và chị sẽ vui đến phát điên không.
Dư Thính nói với dì Tô một tiếng rồi vùi mình trong sofa bắt đầu đọc truyện tranh.
Chương thứ ba không có kịch tính gì cả.
Cô nhanh chóng nhảy sang chương thứ tư.
Trong truyện, Dư Thính đã hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu.
Cô không hề hoài nghi tấm lòng của Quý Thời Ngộ dành cho mình, đi tới đâu cũng có bong bóng màu hồng bay phấp phới, thậm chí sau khi Quý Thời Ngộ đề xuất hẹn hò thì đã sớm chờ đợi ở bên ngoài khu vui chơi rồi.
Quý Thời Ngộ đang học trên lớp, còn Dư Thính đã đi đến điểm hẹn từ lâu.
Nắng chiếu gay gắt, cô một mình đứng đợi ở cổng vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quý Thời Ngộ đâu cả.
Dư Thính ở bên ngoài màn hình xem đến mức hai hàm răng nghiến chặt, lửa giận chớp mắt đã thay thế cho niềm vui lúc trước.
Quý Thời Ngộ đâu?
Anh ta đang cùng với bạn bè ở trong sân bóng rổ mát mẻ chơi bóng.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Quý Thời Ngộ mới thong thả đi tới khu vui chơi.
Cuối truyện, Quý Thời Ngộ đối diện với sự phẫn nộ của Dư Thính, trước tiên là xin lỗi sau đó tặng cho một chiếc kẹp tóc rẻ tiền, thoáng chốc đã dỗ đại tiểu thư vui như mở cờ trong bụng.
Cốp!
Dư Thính một lần nữa tức giận ném điện thoại rơi trên đất.
Quý Thời Ngộ luôn coi cô là một con hề để đùa giỡn!!
Anh ta muốn giả vờ yêu cô, để cho cô chìm sâu vào trong đó không thoát ra được, rồi cuối cùng lợi dụng sự yêu thích của cô để giày vò, chà đạp cô đúng không?!
Cô sinh ra thể chất đã kém, cuối cùng đang sống mà bị hành hạ cho đến chết cũng không phải là không thể.
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!
Cảm xúc thay đổi liên tục khiến cho lồng ngực cô cảm thấy đau từng cơn.
Dư Thính xoa nhẹ lồng ngực, chầm chậm dựa vào sau ghế, tức đến đỏ con mắt.
Nếu như không phải là có cái APP này, nếu như không phải là biết Quý Thời Ngộ trùng sinh, cô tuyệt đối sẽ giống như tình tiết trong truyện tranh, từng bước từng bước sa vào bẫy.
Quý Thời Ngộ và cô từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm sao có thể không biết được tình trạng sức khỏe của cô chứ, sao anh ta có thể nhẫn tâm đùa giỡn cô như vậy?
Là bởi vì cô đã nhốt anh ta dưới tầng hầm, cho nên muốn hại chết cô sao?
Thế nhưng cô cũng đã từng ở lại bên cạnh anh ta một đêm khi anh ta bị bệnh; cũng đã từng mặc kệ thân thể mình mà đi cùng anh ta vào trong núi thắp hương cho người mẹ đã mất của anh ta; cả lúc còn rất nhỏ nữa, anh ta bị tên béo hàng xóm bắt nạt, cũng là cô giúp anh ta đánh trả.
Sao anh ta có thể như vậy chứ…
Sắc mặt Dư Thính trắng bệch, sự tủi hờn phút chốc đã thế chỗ cho cơn phẫn nộ trước đó.
Lúc này Quý Thời Ngộ đã
đi học bù về.
Cô bật dậy, vành mắt ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi gọi anh ta: “Quý Thời Ngộ, anh đứng lại cho tôi.”
Lúc Quý Thời Ngộ đối diện với cô thì chợt giật mình.
Dư Thính mặc váy ngắn, áo phông, mái tóc công chúa bồng bềnh làm tôn lên gương mặt xinh đẹp, trông giống như cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn trong chuyện cổ tích vậy.
“Cô…” Quý Thời Ngộ bất ngờ với việc thay đổi hình tượng đột ngột của cô, trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Kiếp trước, Dư Thính đam mê với nhuộm tóc đủ loại sắc màu, từ năm 17 tuổi cho đến khi trưởng thành chưa từng nhuộm tóc đen. Anh ta cũng không nhớ Dư Thính đã có tạo hình như thế này hay chưa.
Quý Thời Ngộ nhíu chặt hai hàng lông mày, lờ mờ cảm giác có thứ gì đó đang thay đổi.
“Chú Tiền hôm nay có việc nên xin nghỉ, anh có biết không?”
Chú Tiền là nhân viên phụ trách của trường đua ngựa.
Một năm trước, Dư Chi Châu đã tặng cho Dư Thính và Dư Dung hai con ngựa nhỏ, đến nay vẫn luôn nuôi trong trường đua ngựa của trang viên.
Bố mẹ của ngựa con đều là ngựa đã dành quán quân, bản thân cũng rất kỹ tính, một tháng phải tắm rửa cho ăn rất nhiều lần.
“Anh đi tắm cho ngựa đi, trời nóng như vậy, tôi sợ chúng nó bị cảm nắng.”
Ấn đường của Quý Thời Ngộ nhíu chặt lại, bất luận thế nào cũng không nghĩ ra được mình đã chọc giận vị đại tiểu thư này chỗ nào.
Dư Thính khoanh hai tay trước ngực, hừ một tiếng: “Quý Thời Ngộ, lúc trước anh đã từng hứa với tôi, tôi nói sao anh sẽ nghe vậy, giờ chỉ bảo anh đi tắm cho ngựa thôi đã không vui rồi?”
Quý Thời Ngộ không suy nghĩ gì nữa, ném cặp sách xuống: “Được, tôi đi.”
Anh ta thay bộ quần áo thường ngày không mặc đến, lái xe điện du lịch tiến về khu trường đua ngựa.
Dư Thính hiển nhiên cũng đi theo qua đó.
Trường đua tư nhân của nhà họ Dư không thua kém gì với trường đua chuyên nghiệp.
Toàn bộ thảm cỏ đều được thi công nhân tạo, có một diện tích rộng lớn, đủ để cho ngựa phi nước đại.
Hai con ngựa một đực một cái, lần lượt được gọi là Hoàng Tử và Công Chúa.
Con ngựa đực toàn thân là một màu trắng như tuyết, còn con ngựa cái lại một là một màu đen tuyền, nhờ sự chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng mà ngày càng trở nên đẹp hơn. Hai con ngựa thừa hưởng huyết thống tốt đẹp của bố mẹ, được đưa đi tham gia thi đấu, cũng dành được không ít giải thưởng.
Ngựa hiểu tính người, nhìn thấy Dư Thính tới liền “nhào qua” chào hỏi thắm thiết.
Cô vuốt ve bọn chúng rồi đi về khu nghỉ ngơi, vừa uống trà vừa xem Quý Thời Ngộ làm việc.
Tắm cho ngựa là một công việc cần có kỹ thuật.
Vừa phải khống chế lực độ cọ rửa, vừa phải đề phòng bị ngựa đá, cộng thêm cái nóng như thiêu như đốt, Quý Thời Ngộ rất nhanh đã mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Dư Thính nhìn thấy lại vô cùng thích thú.
Cô chợt nhớ ra mình làm như này cũng thuộc vào dạng hành vi của kẻ xấu, sau khi ý thức được liền cầm một chai nước đi qua.
“A Ngộ à, anh uống chút nước đi.” Đại tiểu thư đưa nước cho anh ta, so sánh với lúc trước thì giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Quý Thời Ngộ quả thực đang khát vô cùng, nhận lấy chai nước, mạnh mẽ rót vào trong cổ họng.
Hầu kết của anh ta chuyển động, những giọt nước hòa cùng với mồ hôi trôi xuống theo đường quai hàm.
Dư Thính lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi xách, kiễng chân cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh ta.
Bàn tay đang cầm chai nước của Quý Thời Ngộ chợt cứng ngắc.
Anh ta vốn tưởng rằng Dư Thính trong lúc nhàm quá lại kiếm việc để gây khó dễ, nhưng thế nào cũng không ngờ được là cô đưa nước cho anh ta, lại còn giúp anh ta lau mồ hôi.
Cô có tính sạch sẽ quá mức, cho dù có thích anh ta thì cũng sẽ kiên quyết không làm những việc như này.
Vẫn còn nhớ ở kiếp trước, sau khi hai người kết hôn, Dư Thính không cho anh đi đại tiện ở nhà vệ sinh trong phòng ngủ, nguyên nhân không phải do anh ta, mà là vì tính sạch sẽ quá mức.
Không phải là trêu chọc chứ?
Thật sự chỉ đơn thuần bảo anh ta tắm cho ngựa?
“A Ngộ à, hay là anh nghỉ ngơi một lát đi ha?”
Dư Thính ngẩng đầu, mái tóc đen, con ngươi cũng màu đen, tròn xoe, long lanh giống như hai viên ngọc đen vậy.
Chắc là vì nóng, gương mặt cô hơi ửng đỏ, giống như hai điểm đen được nhuộm trên màu trắng sữa.
“Không cần.” Quý Thời Ngộ lập tức di chuyển tầm mắt, tiếp tục tắm cho ngựa.
Dư Thính lén lút liếc nhìn điện thoại.
Rất tốt, APP không có thông báo cô đang ngược đãi người khác.
Cô vui vẻ thu điện thoại về, giả vờ giả vịt: “Nếu như không phải là chú Tiền xin nghỉ thì em nhất định sẽ không để anh làm những việc như này đâu.”
“Ừ.”
“A Ngộ, cảm ơn anh, vừa nãy có phải là em hơi hung dữ không?”
Ngón tay Quý Thời Ngộ ngừng một lát, nói: “Cũng bình thường.”
Dư Thính vuốt ve chiếc bờm ngựa trắng muốt của con Hoàng Tử: “Em chỉ là hơi đau lòng chút thôi. Lúc anh em vừa mới tặng Hoàng Tử cho em, nó còn rất rất là nhỏ, thế nhưng bây giờ nó đã lớn như vậy rồi, anh em vẫn chưa về nhà lần nào.”
Đúng vậy, Dư Chi Châu đã một năm không về rồi.
Việc này đối với một minh tinh đang nổi là chuyện rất bình thường, nhưng Dư Thính và Quý Thời Ngộ biết bên trong còn có nguyên nhân sâu xa hơn.
Quý Thời Ngộ bất giác nhìn cô.
Bất chợt hiểu được sự bướng bỉnh của cô trong lúc này.
“A Ngộ, anh có muốn cưỡi nó đi mấy vòng không? Hôm nay em hơi khó chịu, nó lại bị nhốt ở trong mãi rồi, trông đáng thương quá.” Vẻ mặt Dư Thính đầy thương xót.
Quý Thời Ngộ bỗng nhiên không biết nên từ chối cô thế nào, thần xui quỷ khiến liền gật đầu.
Anh đi vào phòng thay đồ, thay lên trang phục cưỡi ngựa và đồ bảo hộ, dắt Hoàng Tử ra rồi trèo lên.
Hoàng Tử thích chạy băng băng trên cánh đồng cỏ, đó là tính trời sinh.
Nó hí dài một tiếng, âm thanh vang đội động lòng người, vó trước nhấc lên, chạy như bay về phía trước.
Dư Thính ngồi ở dưới ô che nắng, yên lặng nhìn bóng hình đang vút chạy trên đồng cỏ.
Thời tiết 32 độ, cưỡi ngựa cũng rất tốt.
Ừ, cô thật là lương thiện mà.
Lúc này, Quý Thời Ngộ đang ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn cô, có lẽ là vì cách quá xa nên bóng dáng cô trông lại càng thêm nhỏ bé.
Quý Thời Ngộ lập tức hoài nghi phán đoán của mình.
Dư Thính trong ấn tượng là một người bướng bỉnh, ngang ngược, hôm nay tại sao bỗng dưng lại… tốt bụng vậy?