Edit: Âu Dương Lam
Ngày hôm sau.
Dư Thính đi vào lớp bỏ cặp sách xuống, Cố Song Song công khai chiếm vị trí bàn trước. Thấy vẻ mặt hóng chuyện của cô ấy, Dư Thính đã biết cô ấy có chuyện muốn nói với mình.
“Thế nào?”
“Cậu nghe nói chưa, Quý Thời Ngộ tự nguyện rời khỏi nhóm thi đấu. Chuyện sáng nay, lúc Địch Nguyệt nói với tớ, tớ sợ đến nỗi suýt nữa đã nhảy lên.”
Ngón tay đang sắp lại sách vở của Dư Thính khựng lại.
Trong nguyên tác, Quý Thời Ngộ dựa vào cuộc thi này mà một bước lên mây, nếu anh ta rút lui, không có cơ hội thể hiện bản thân, tự nhiên cũng sẽ không được giáo sư đại học Thanh Hoa nhìn trúng, như vậy đối với Dư Thính mà nói là một chuyện vui!!
Cô sợ tình báo sai, kiềm chế cảm xúc phấn khích hỏi: “Thật sao? Tin tức có đúng không?”
“Thật, toàn trường đều lan truyền như vậy…” Cố Song Song khinh thường hừ lạnh: “Có điều cũng không ngoài ý muốn, cậu ta hiểu lầm cậu, đánh cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, sau này còn phải dựa vào tiền cậu cung cấp để dự thi, nếu như là tớ tớ cũng không đi, dù sao cũng thật mất mặt.”
Quý Thời Ngộ kiêu ngạo, bởi vậy bỏ cuộc cũng hợp lý.
Dư Thính tiếp tục thu dọn mặt bàn: “Bỏ đi, sau này chuyện của anh ta không liên quan gì đến tớ.”
Cố Song Song chống lên mặt bàn, hai tay nâng má, lắc đầu trêu ghẹo: “À, sau này chuyện của Yến Từ có liên quan đến cậu.”
Trong lòng Dư Thính căng thẳng, phản xạ có điều kiện nhìn về phía sau.
Cũng may, Yến Từ còn chưa tới.
Cô thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn: “Đừng nói lung tung.”
Cố Song Song cười hì hì, ghé vào trước mặt cô hỏi: “Sắp đến sinh nhật cậu rồi, cậu có mời Yến Từ không?”
Mời Yến Từ?
Dư Thính không nghĩ tới.
Cô lấy lịch ra tính toán ngày.
Cách sinh nhật cô còn mười ngày, mỗi lần sinh nhật đều chuẩn bị trước một tuần. Những chuyện đó không cần cô quan tâm, danh sách mời cũng do Dư Dung và dì Tô phụ trách, cô chỉ phụ trách ăn mặc xinh đẹp, sau đó gọi mấy người bạn tốt của mình.
Vậy lần này…
Lúc đang suy tư, Yến Từ đã đi thẳng vào.
Anh cụp mí mắt, giống như là chưa tỉnh ngủ, mắt nhìn thẳng, trực tiếp ngồi ở phía sau Dư Thính.
Cố Song Song ám chỉ đẩy đẩy Dư Thính, mím môi cười trộm, lập tức rời đi.
Dư Thính bỗng chốc bị Cố Song Song làm cho xấu hổ.
Sao, sao lại làm như cô với Yến Từ có điều gì không thuần khiết vậy…
“Yến Từ, sao hôm nay bây giờ mới đến.” Dư Thính cố gắng chuyển đề tài nói chuyện, vừa nói vừa tự hỏi làm thế nào để mời Yến Từ đến tham gia sinh nhật của mình.
“Nhện bị bệnh.”
“…”
Không thể tưởng tượng nổi, thế mà vẫn còn nuôi.
“Vậy tuần sau cậu…”
Đinh linh——
Tiếng chuông vào lớp vang lên cắt ngang Dư Thính, những lời còn chưa thốt ra đã bị cô nuốt xuống một lần nữa. Dư Thính chậm rãi quay đầu, đầu bút trên tay hung hăng đâm mấy lỗ trên quyển vở.
Dư Thính nhanh chóng có ý tưởng mới.
Cô có thể tiết lộ tin tức sinh nhật của mình cho Hạ Thất Thất, lại từ Hạ Thất Thất chuyển cho Yến Từ, chờ Yến Từ hỏi cô là có thể thuận thế mời!!
Cô thật là một thiên tài nhỏ!!
Dư Thính thuận tiện mở APP ra.
Nhiệm vụ hôm nay vẫn là làm người tốt và thúc đẩy quan hệ bạn học, vậy cô hoàn toàn có thể đi tìm Hạ Thất Thất thúc đẩy quan hệ!!
**
“Thính Thính, buổi tối cùng nhau ra ngoài chơi nha?”
Sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng, ba người đi cùng nhau đến căng tin.
Dư Thính lắc đầu: “Không được, buổi tối tớ phải đi tìm Hạ Thất Thất học thêm.” Nhân tiện nói với cô ấy ngày sinh nhật của mình.
Cố Song Song a một tiếng: “Không phải chứ, Thính Thính cậu thật sự muốn làm bạn cùng bạch liên hoa nghèo khó kia sao?”
“Tớ hiểu rồi, Thính Thính cậu nhất định là muốn đùa bỡn tấm lòng của cô ta, sau đó hung hăng vứt bỏ cô ta.” Nếu như nói Cố Song Song ở tầng thứ nhất, vậy Địch Nguyệt nhất định là ở tầng khí quyển. Với sự hiểu biết của cô ấy đối với bạn tốt, Dư Thính sẽ không mặc kệ hiềm khích trước đây mà làm bạn tốt với tình địch cũ, chứ đừng nói đến tình địch cũ làm sao xứng với Rich Kid Dư Thính.
Cố Song Song cũng có hơi khó chịu.
Từ khi Hạ Thất Thất xen vào, số lần Dư Thính đi dạo phố cùng bọn họ cũng ít đi rất nhiều, hiện tại còn muốn bỏ lại bọn họ đi tìm Hạ Thất Thất, lập tức không khống chế được châm chọc khiêu khích: “Hạ Thất Thất kia phỏng chừng cũng có mục đích khác, nói không chừng chính là muốn kiếm tiền từ chỗ cậu, cậu cũng phải cẩn thận một chút đừng để cô ta lừa gạt.”
Dư Thính không biết các cô ấy lại có ý nghĩ này, lập tức sửng sốt.
Một giây sau, máu chảy toàn thân Dư Thính đều lạnh như băng.
Cách đó không xa, Hạ Thất Thất đang yên lặng nghe họ nói chuyện.
Hốc mắt ửng đỏ, dường như sắp khóc.
Cô ấy không nói gì, trầm mặc ôm chặt túi xách trên tay xoay người, bóng lưng vô cùng tịch mịch.
Dư Thính không nghĩ tới Hạ Thất Thất sẽ xuất hiện, càng không nghĩ tới cô ấy lại nghe rõ cả cuộc đối thoại.
Lịch sử đen tối của cô còn đầy trước đó, nữ chính nhất định sẽ hiểu lầm.
Dư Thính vung tay bạn thân ra, chạy đuổi theo: “Hạ Thất Thất!”
Hạ Thất Thất nghe Dư Thính gọi cô ấy, bước chân mới đầu thì khựng lại, sau đó lại chạy nhanh hơn.
Trái tim của Dư Thính không tốt, chạy không nhanh, chỉ một lúc đã thở hồng hộc.
Cô ôm chặt ngực: “Cậu, cậu chậm một chút…”
Hạ Thất Thất tình cờ liếc mắt một cái, thấy Dư Thính một tay chống tường, khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra màu đỏ nhạt, môi trắng bệch, rõ ràng là cơ thể không được khỏe.
Cô ấy không đành lòng, từ từ dừng lại.
Dư Thính vội vàng đi qua.
“Cậu chạy cái gì chứ.”
Hạ Thất Thất không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía khác.
Sự im lặng của cô ấy khiến Dư Thính bối rối.
“Nhà tớ rất nghèo, không thể so sánh với cậu, nhưng tớ thật sự chỉ muốn đơn thuần làm bạn với cậu, không có ý nghĩ nào khác.” Hạ Thất Thất thấp giọng nói xong: “Thật xin lỗi để cho bạn thân của cậu hiểu lầm, về sau, về sau để Yến Từ bổ túc cho cậu, nếu lần thi đấu này thuận lợi, tiền thưởng phát xuống tớ sẽ trả lại cho cậu, sau này cũng sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Dư Thính không nghĩ tới sẽ nghe được lời nói âm 30 độ trong thời tiết hơn ba mươi độ!
Thật lạnh lùng quá.
Thật tàn nhẫn.
Dư Thính thừa nhận mình có chút thương tâm.
“Tôi không hề nói thế, sao cậu lại hung dữ như vậy…” Cô cũng tủi thân theo, hốc mắt còn đỏ hơn so với Hạ Thất Thất.
“Tớ chỉ nói sự thật.”
“Nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không nói gì, sao các cậu lại như vậy…”
Nam chính như vậy, nữ chính cũng vậy.
Nếu một ngày nào đó cô biến
thành người ác, cũng là do bọn họ ép.
Dư Thính khó chịu, nhếch khóe miệng muốn khóc.
Hạ Thất Thất lén liếc cô một cái, đợi đến khi nhìn thấy vành mắt đỏ hồng kia, nhất thời giật mình: “Cậu, cậu khóc sao?”
“Vốn là tôi muốn mời cậu tham gia tiệc sinh nhật của tôi, nếu cậu nghĩ như vậy, vậy cũng không cần thiết nữa.”
Hạ Thất Thất hơi mở to hai mắt: “Mời, mời tớ? ”
“Ừm.” Dư Thính gật đầu: “Tôi coi cậu là bạn bè, một nửa đi, dù sao chúng ta vẫn chưa quen lắm.”
Từ sau vụ hỏa hoạn, Dư Thính đã quyết định coi nữ chính là bạn bè.
So với Quý Thời Ngộ, nữ chính quả thực chính là thiên sứ nhỏ hiểu lòng người, phối hợp với tên cặn bã kia quả thực chính là hoa nhài cắm bãi phân trâu. Cho nên Dư Thính quyết định hớt tay trên, phàm là nữ chính gặp phải chuyện khó khăn, cô đều muốn ra tay trước Qúy Thời Ngộ, làm hỏng một đôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Thất Thất không biết nên vui hay là nên buồn.
Vui vì Dư Thính không suy nghĩ như Cố Song Song nói; buồn vì cô ấy lại chỉ đáng giá một nửa!!
“Tớ, tớ rất nghèo…”
Giai cấp là một ngọn núi cao chót vót.
Hạ Thất Thất không biết loại tình bạn này có kiên cố hay không, cô ấy muốn làm bạn với Dư Thính, đồng thời cũng sợ ngọn núi này sẽ đè bẹp cô ấy. Càng sợ lời đồn đãi nhảm khiến Dư Thính thay đổi cách nhìn đối với mình, dần dà lại biến thành quan hệ như trước kia, như vậy cô ấy sẽ rất thương tâm.
“Không có việc gì đâu, ở Giang Thành 99% người đều nghèo hơn tôi.” Dư Thính dừng một chút: “Một phần trăm kia là chị tôi.”
“…”
Hạ Thất Thất chưa chết tâm, đấu tranh hai câu: “Cho dù cậu không nghĩ như vậy, những người khác cũng sẽ nghĩ giống như bạn thân của cậu vậy.”
Vẻ mặt Dư Thính cao ngạo: “Những người khác bao gồm ai, đến lúc đó cậu lập danh sách cho tôi, cam đoan bọn họ không dám nói lung tung.”
Nhà Dư Thính bỏ số tiền lớn mời vệ sĩ cũng không phải là để làm bình hoa, đừng nói đến đoàn luật sư sau lưng, tùy tiện chọn một người ra cũng sẽ làm cho bọn họ câm miệng.
Cô ấy do dự, Dư Thính có chút phiền não: “Chúng ta chỉ là bạn bè, cậu ưỡn ẹo như vậy làm gì? Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, cậu còn có thể bịt miệng người khác sao? Họ mắng tôi trên diễn đàn không ít lần, cậu có thấy tôi quan tâm không?”
Không quan tâm.
Cô có cách hành xử không giống người khác; có khả năng kiêu ngạo, tất cả ác ý đối với cô mà nói đều vì ghen tị với cô!
Ai bảo cô có tiền, đáng yêu và… Chết sớm.
Nghĩ đến mình có tiền như vậy còn chết sớm, Dư Thính lại thấy ảo não.
“Cho nên… Cậu sẽ chính thức trở thành một nửa bạn tốt với tôi chứ?”
Vẻ mặt công chúa nhỏ thành khẩn, gần như tìm không được lý do khiến người ta cự tuyệt.
Hạ Thất Thất mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Dư Thính thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý tới cái túi trên tay cô, chỉ chỉ: “Đây là cái gì vậy?”
“Mẹ, mẹ tớ bảo mang tới cho cậu.”
Dư Thính kinh ngạc nói: “Cho tôi?”
Hạ Thất Thất ngại ngùng đưa đồ qua: “Bà nghe nói cậu bị thương, vậy nên bảo tớ mang cho cậu chút đồ ăn. Cũng không phải thứ gì quý giá, cậu đừng ghét bỏ.”
Dư Thính mở túi ra.
Bên trong chứa một hộp nhỏ hình vuông, bánh bao nhỏ trong hộp, hình dạng nào cũng có, trông rất đáng yêu.
“Là dì Hạ làm à?”
“Ừm, mẹ tớ hấp…” Hạ Thất Thất ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Tạo hình cũng là do chính bà nặn.”
Trong nhà không có khuôn mẫu, mẹ Hạ mất rất lâu mới hấp được một lồng.
Sợ dùng túi mang tới sẽ khó coi, còn cố ý mua một hộp quà tặng. Tuy rằng giá cả không cao, nhưng cũng phải bỏ ra thành tâm.
Dư Thính lấy ra một cái bánh bao thỏ nhỏ, cho vào trong miệng.
Bên trong bột bánh có nhân đậu xanh, ngọt ngào mềm mại vô cùng ngon.
Hạ Thất Thất nín thở, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
“Ngon quá! Tôi muốn để lại mấy cái mang về cho dì Tô ăn.”
Dư Thính không nỡ ăn nhiều, cẩn thận đậy nắp lại, chuẩn bị mượn tủ lạnh căng tin bảo quản, tránh cho trời nóng bị hỏng.
“Cậu giúp tôi nói với dì Hạ, cám ơn bánh bao nhỏ của dì, tôi rất thích.”
Cô thực sự rất thích nó.
Khi còn bé Dư Thính rất kén ăn, vì để cho cô ăn nhiều hơn, mẹ cũng sẽ làm cho cô các loại điểm tâm nhỏ, các loại hình dạng, đủ loại họa tiết, thay đổi cách cho cô ăn cơm.
Sau khi mẹ cô qua đời, dì Tô chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.
Dì Tô không biết làm điểm tâm, Dư Thính muốn ăn ngọt thì tìm thợ làm bánh trong nhà làm. Nhưng cho dù dùng nguyên liệu nấu ăn quý giá nhất trên thế giới, cũng không có vị ngọt như của mẹ làm trong trí nhớ.
Dư Thính một tay xách túi, một tay nắm lấy Hạ Thất Thất: “Đi.”
“A?” Hạ Thất Thất mờ mịt hỏi: “Đi đâu vậy? ”
“Đừng hỏi, đi theo tôi.”
“…?”
Sao công chúa nhỏ lại đột nhiên bá đạo vậy?