Edit: Vân
Khi đó Dư Chi Chu vẫn còn là thiếu niên, anh nhân dịp nghỉ lễ đến thăm em gái đang dưỡng bệnh, không ngờ không những không gặp em gái, mà còn bị một đám ngỗng trắng mập mạp đuổi theo cả ba con phố. Cẩn thận nghĩ lại, anh cũng không chọc đến Yến Từ, chỉ đơn giản là hỏi đường thôi mà.
Đến giờ Dư Chi Châu vẫn nhớ được dáng vẻ hung mãnh của con ngỗng trắng vỗ cánh bay tới, còn có cái miệng mổ làm cánh tay anh đau đớn, loại sợ hãi này làm cho anh vĩnh viễn khó quên.
Dư Chi Châu chỉ hồi tưởng lại mà da đầu đã tê dại, ánh mắt hờ hững của Yến Từ làm cho anh tức giận thêm vài phần: “Cậu đừng nói với tôi là không nhớ!”
Yến Từ: “.”
Đừng nói, anh thực sự đúng là không nhớ những điều không quan trọng này.
Anh cố gắng suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng tìm được một chút ký ức mơ hồ liên quan đến Dư Chi Châu: Đầu đỏ đậm, quần rách mấy lỗ, trên người treo đầy phụ kiện kỳ quái, nhìn cũng không giống người tốt, khi hỏi đến Dư Thính, Yến Từ liền cảnh giác.
Không ngờ… Anh ấy lại là anh trai của Dư Thính.
“Hai người không giống.” Yến Từ kết luận.
Dư Thính dễ thương hơn anh ta rất nhiều.
“…?”
“…??”
“Cậu nói chuyện cẩn thận, đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu.”
Những lời này được Dư Thính đúng lúc lấy quần áo về nghe thấy, cô vội vàng kéo Dư Chi Châu ra, cảnh giác nhìn anh.
“Anh, anh không có việc gì thì đi ra ngoài đi.” Không đợi anh trai mở miệng, Dư Thính liền kéo mạnh đuổi anh ra ngoài, còn không quên khóa trái cửa.
Người đi rồi, lúc này cô mới yên tâm.
Dư Thính đưa quần áo trên tay qua, đôi mắt lóe sáng: “Quần áo anh trai tôi cầm hết đi rồi, đành tìm của Quý Thời Ngộ. Bộ này lúc làm hơi lớn, anh ta cũng chưa từng mặc, cậu có thể đi thử xem, nếu không vừa người tôi sẽ đi đổi một bộ khác.”
Yến Từ nhận lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh lần nữa.
Tốc độ thay quần áo của anh rất chậm, thời gian tích tắc từ từ trôi qua. Dư Thính không có việc gì làm, nằm sấp trên bàn dùng ngón tay vẽ vòng tròn, trong lúc cô mơ màng sắp ngủ thì cửa phía sau cuối cùng cũng mở ra.
Cô vội vàng quay đầu lại, trong nháy mắt sửng sốt.
Âu phục hoàn toàn làm nổi bật thân hình của anh, màu đen càng lộ ra khí chất trầm ổn, phản chiếu mặt mày càng thêm cô đơn lạnh lẽo. Trong xương cốt của Yến Từ mang theo khí chất cao quý, ngày thường không quá nổi bật nhưng lúc này khi mặc trang trọng, khí chất kia hoàn toàn hiện ra. Dù là là bên ngoài hay bên trong, cũng không kém một đứa trẻ danh môn vọng tộc, thậm chí còn hơn một bậc.
“Không biết.” Yến Từ buông tay ra, lôi kéo cái cà vạt.
Lúc này Dư Thính mới lấy lại tinh thần, nói: “Tôi giúp cậu thắt.”
Anh rất ngoan ngoãn, cúi người xuống trước mặt Dư Thính.
Dư Thính cẩn thận, chuyên chú giúp Yến Từ thắt cà vạt, Yến Từ không chớp mắt nhìn cô.
Lông mi, chóp mũi, cánh môi với đôi mắt được miêu tả tinh tế.
Mỗi khi lông mi Dư Thính run lên một chút, trong lòng Yến Từ ngứa ngáy một phần, giống như lông vũ gãi lên, khó chịu vô cùng.
Anh muốn đưa tay sờ kiểu tóc bồng bềnh xinh đẹp của cô nhưng không dám, sợ làm bẩn và làm rối tung.
“Yến Từ…” Giọng Dư Thính không được bình tĩnh, đầu cũng không ngẩng lên, vành tai xinh đẹp lộ ra một tầng đỏ hồng. Lông mi cô run rẩy, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Sao cậu cứ nhìn tôi mãi…”
Mí mắt Yến Từ rũ xuống, giọng điệu quạnh quẽ: “Thích.”
Ngón tay Dư Thính run rẩy.
Sau đó, nghe anh nói: “Nhìn cậu.”
[Thích nhìn cậu.]
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên ôm lấy bóng dáng của cô, thật giống như cô là cả thế giới của anh.
Hô hấp của Dư Thính gấp rút, sốt ruột kéo dài khoảng cách giữa hai người, mất tự nhiên mà đổi đề tài: “Tôi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Nói xong, một tay cô kéo Yến Từ đi.
Khi nhiệt độ đầu ngón tay truyền đến, Dư Thính lại cuống quít buông tay anh ra, thật cẩn thận nắm lấy ống tay áo, dắt anh đi ra ngoài.
**
Sự xuất hiện của Yến Từ khiến không ít người nhìn chăm chú.
Hai người sóng vai đứng chung một chỗ, một đen một trắng, một người nội liễm, một người sáng ngời, làm nền cho nhau, vô cùng xứng đôi.
“Thính Thính, đây là?”
Dì Tô cảm thấy rất kỳ quái, không biết thiếu niên này từ đâu tới, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Dư Thính lo Yến Từ không thích ứng, đang muốn chủ động giới thiệu thì chợt nghe Yến Từ mở miệng: “Chào dì, con là Thính Thính…” Anh tìm không được từ thích hợp, dừng một chút, trực tiếp nói: “Yến Từ.”
Toàn bộ câu văn nối liền với nhau giống như: “Con là Yến Từ của Thính Thính.”
Dư Thính đỏ mặt không chịu được, cứng da đầu giải thích: “Dì Tô, tụi con là bạn học cùng lớp, Yến Từ đặc biệt đến chúc mừng sinh nhật cho con. Khả, khả năng biểu đạt của cậu ấy có chút vấn đề.”
Yến Từ không phủ nhận.
Ánh mắt đánh giá ở xung quanh làm cho anh bất an, hoàn cảnh xa lạ cũng làm cả người anh cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng chỉ cần Dư Thính ở bên cạnh, dường như cũng không khó tiếp nhận cho lắm.
Yến Từ dũng cảm ngước mắt lên, ánh mắt cứng cỏi và gương mặt quá mức tinh xảo làm dì Tô có ấn tượng rất tốt với anh.
“Vậy con chăm sóc bạn cho tốt, dì và những người khác qua bên kia xem thử.”
Dư Thính gật đầu, một tấc không rời mà ở bên cạnh anh, chuyên chú chọn đồ ăn ngon cho anh ăn.
Còn nửa tiếng nữa là tiệc sinh nhật kết thúc, ban nhạc đánh bản cuối cùng, nam nữ hẹn nhau vào
sàn nhảy.
Dư Thính đảo mắt, tâm huyết dâng trào mời: “Yến Từ, khiêu vũ không?”
Vẻ mặt của anh xẹt qua tia mờ mịt.
“Tôi dạy cậu nhảy.” Dư Thính chủ động đưa tay qua.
Anh khựng lại trong chớp mắt, chậm rãi đặt lòng bàn tay xuống.
“Bàn tay này của cậu ôm eo tôi.”
Yến Từ đặt tay lên eo Dư Thính theo lời cô nói, một giây tiếp theo đã nhanh chóng rút ra.
Dư Thính khó hiểu nhìn anh: “Sao vậy?”
Yến Từ nắm chặt năm ngón tay, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm tinh tế kia, làm hô hấp của anh nóng bỏng.
Dư Thính cúi đầu quét về phía mình.
Thiết kế váy hôm nay đơn giản lại ẩn giấu chút tâm cơ, chỗ thắt lưng có hai khoảng trống, lộ ra làn da trắng như tuyết, thanh thuần mà không mất đi sự gợi cảm.
Chẳng, chẳng lẽ…
Vừa nghĩ vậy, Dư Thính đã nóng thành một con gà rán.
“Vậy, vậy tôi ôm cậu.” Dư Thính đổi thành nhảy của nam, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh.
Ôi, thật là nhỏ.
Cảm giác xúc cảm dưới lòng bàn tay, Dư Thính đột nhiên cảm thấy nhảy nam cũng rất tốt.
Yến Từ thông minh, nhìn Dư Thính nhảy một đoạn là đã thuần thục nắm được kỹ xảo.
Những người xung quanh dần dần tản đi, để lại tất cả không gian cho họ.
Đèn chùm trên đỉnh đầu khúc xạ ra một vòng ánh sáng lăng trụ loang lổ trên mặt đất, bóng dáng hai người được bao phủ trong đó.
Cố Song Song càng nhìn càng cảm thấy hình ảnh duy mỹ. Ý xấu lại tới, cô ấy quay một đoạn video, chẳng qua lần này không phải đăng trên vòng bạn bè, mà là trực tiếp gửi cho Quý Thời Ngộ.
[Cố Song Song: Thất Thất cậu xem, CP mà chúng ta đẩy sắp trở thành thật rồi!!]
Cố Song Song cố ý chờ thời gian hủy trôi qua, mới giải thích: [Xin lỗi, tôi gửi nhầm rồi.]
[Quý Thời Ngộ: Không sao đâu.]
Trả lời rồi.
Vậy video đó đã xem rồi?
Cố Song Song mưu tính thành công, cũng mặc kệ Quý Thời Ngộ nghĩ thế nào. Sau khi khóa màn hình, cô ấy tiếp tục đi ăn uống với chị em tốt.
**
Ký túc xá ồn ào.
Giường trên chơi game, giường dưới xem video, còn có một người đang nhìn vào gương đắp mặt nạ, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm.
Chỉ có Quý Thời Ngộ, anh ta im lặng ngồi ở trước bàn ôn tập.
Công thức rậm rạp trên quyển sách khiến người ta hoa cả mắt, phần lớn đề bài trong sách luyện tập đều đã được giải, chỉ còn một bài cuối cùng đã giải đến nửa quá trình, còn lại một bước cuối cùng là có thể đưa ra đáp án.
Quý Thời Ngộ tính một hồi lâu trên giấy nháp, nhưng như thế nào cũng không đúng, lăn qua lộn lại, nội tâm dần dần bị cơn bực bội lấp đầy.
“Mẹ kiếp, Yến Từ trâu thật.”
Nghe thấy cái tên này, ngòi bút Quý Thời Ngộ dừng lại.
“Lần này chúng ta thi đấu không phải giành được vị trí thứ nhất sao, thành tích cá nhân của cậu ta chiếm năm mươi phần trăm tổng số điểm, một nửa đó.”
Nam sinh đắp mặt nạ hứng thú: “Tin tức ở đâu?”
“Trang chủ mạng khoa học kỹ thuật, chỉ cần vào là có thể thấy.” Nam sinh vừa xem vừa cảm thán: “Tiền thưởng tổng cộng mười vạn, còn chưa tính phần thưởng của trường, mẹ nó thật sự là giàu sau một đêm.”
“Mẹ kiếp, giáo sư trường đại học Thanh Hoa còn đặc biệt mời cậu ta?” Nam sinh lại kêu lên: “Sao cậu ta lại đột nhiên trâu bò như vậy? Trâu bò như vậy sao không đến lớp thực nghiệm chứ?”
Một đám người thảo luận vô cùng vui vẻ, Quý Thời Ngộ càng nhìn càng phiền, anh ta đứng dậy, ôm sách rời khỏi ký túc xá.
Nhóm bạn cùng phòng im lặng trong một khoảnh khắc, sau đó thấp giọng thảo luận: “… Đáng tiếc quá, nếu Quý Thời Ngộ không xin rời thì cũng có thể được chia một chén canh.”
“Bỏ đi, tôi nghe bạn cùng dự thi nói Quý Thời Ngộ làm việc độc lập, cơ bản không nghe ý kiến của bọn họ. Còn Yến Từ thì tập hợp ý kiến của mọi người lại, sau đó tự mình sửa bug, viết chương trình, dù sao có vấn đề khó tìm Yến Từ là được rồi…”
“Vậy quả thật không bằng Yến Từ…”
Quý Thời Ngộ còn chưa đi xa, lời này truyền đến bên tai rõ ràng.
Bước chân dừng lại.
Quý Thời Ngộ nhắm mắt lại, một mình đi vào phòng tự học trong ký túc xá.