Trans: Mật
Đến trưa Dư Thính mới nhớ ra việc làm mới nhiệm vụ hàng ngày, tổng cộng có 3 nhiệm vụ, cô liếc qua đại khái.
[1: Khiến cho người khác cảm nhận được sự thân thiện, tốt bụng của bạn. (Phần thưởng: 10 điểm xu đọc)]
[2: Tự nguyện chia sẻ. (Phần thưởng: 10 điểm xu đọc) Đã hoàn thành.]
[3: Giúp đỡ đối tượng yếu ớt ở bất kì cấp độ sao nào. (Phần thưởng: 10 điểm xu đọc)]
Trong ba nhiệm vụ thì nhiệm vụ thứ hai là nổi bật nhất.
Dư Thính dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết nó chỉ chuyện cô tự mình chia sẻ tài nguyên xx đó, nhất thời khó xử đến mức ngón chân bám chặt xuống đất, hận không thể trốn khỏi chỗ ngồi.
Yến Từ ngoan như vậy, chắc là… sẽ không xem đâu nhỉ?
Trong lòng Dư Thính nhộn nhạo không yên, chỉ sợ không cẩn thận mà làm hư mất chàng thiếu niên đáng thương đơn thuần.
Đang định cất điện thoại thì Hạ Thất Thất đột nhiên gửi tin nhắn tới.
[Hạ Thất Thất: Thính Thính, thứ bảy này có rảnh không?]
Dư Thính trả lời: [Chắc là có.]
[Hạ Thất Thất: Mẹ tớ muốn mời cậu đi ăn một bữa, nếu như cậu không có thời gian thì tớ sẽ nói lại với mẹ tớ.]
Dư Thính suy nghĩ một hồi liền đồng ý: [Được thôi.]
Hạ Thất Thất có chút bất ngờ: [Cậu đồng ý hả?]
[Dư Thính: Đúng vậy, lẽ nào cậu không muốn tớ đồng ý?]
Hạ Thất Thất vội gửi liền mấy dấu chấm cảm tới: [Đâu có, tớ chỉ là sợ cậu không quen!]
Trong mắt Hạ Thất Thất, Dư Thính là cô công chúa mặc chiếc váy lộng lẫy xinh đẹp, sống trong lâu đài thủy tinh, cho dù có làm bạn với cô đi nữa thì cũng sẽ không quen với lối sống của cô. Hạ Thất Thất đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối từ trước, nào ngờ Dư Thính lại đồng ý nhanh như vậy.
[Hạ Thất Thất: Vậy thì 10 giờ sáng thứ bảy này được chứ?]
[Dư Thính: Được.]
[Hạ Thất Thất: Đúng rồi, tớ thấy Cố Song Song khoe trên vòng bạn bè là cậu gửi file gì đó cho họ, sao cậu không gửi cho tớ vậy?]
Nghe kỹ giọng điệu thì còn thấy hơi chua chua.
Dư Thính bối rối nhíu mày, những thứ trong tay cô đó dù sao thì cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, nữ chính ngây thơ, thuần khiết không tì vết, nếu như bị cô làm hư thì…
Thế nhưng mà không gửi, có khi nào Hạ Thất Thất sẽ nghĩ bọn họ đang bài xích cô ấy không?
Haizz, được yêu thích quá quả thật cũng không tốt.
Dư Thính tải lại những file đã xóa, gửi qua từng file một, còn chu đáo nhắc nhở: [Chú ý sức khỏe.]
[Hạ Thất Thất: …]
[Hạ Thất Thất:!!!!]
Không ngờ cậu lại là một công chúa như vậy!!
Hạ Thất Thất sốc vô cùng, hình tượng của Dư Thính trong lòng cô ấy hoàn toàn tan vỡ.
**
10 giờ sáng thứ bảy, Dư Thính đúng giờ xuất hiện ở cổng trường học.
Nắng ấm, gió nhẹ, cô một mình đứng ở dưới bóng cây, chiếc váy đỏ trên người làm tôn lên làn da trắng nõn, eo thon, chân cũng thon, dáng vẻ xinh đẹp, bờ mi cong vút đón lấy từng tia mặt trời đang chiếu xuống.
Gần như Hạ Thất Thất chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ngay Dư Thính.
“Thính Thính!”
Dư Thính nhìn theo hướng tiếng gọi phát ra.
Hạ Thất Thất đi về phía cô: “Có phải là cậu đợi lâu lắm rồi không?”
Dư Thính lắc đầu: “Không lâu lắm, tớ cũng vừa mới tới.”
“Vậy đi thôi, tớ dẫn cậu tới nhà tớ.”
Dư Thính bất giác ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hỏi: “Xa không?”
“Không xa, đi hết con đường này rồi đi thêm mấy phút nữa là tới rồi.”
Dư Thính lập tức có ấn tượng: “Yến Từ sống ngay ở phía sau.”
Cô chỉ vào con đường ở phía sau, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hạ Thất Thất cười khúc khích, giọng điệu mang theo chút trêu đùa: “Thính Thính, sao lúc nào cậu cũng nhắc đến Yến Từ thế, cậu thích cậu ấy phải không?”
Vẻ mặt Dư Thính lập tức thay đổi, nhớ lại cảnh trong mơ không dễ gì mới quên được ấy, gương mặt lúc trắng lúc đỏ.
Vừa hay đi ngang qua một cửa tiệm, Dư Thính vội vàng buông tay Hạ Thất Thất ra, sau khi quăng lại một câu “Tớ đi mua chút đồ” liền hoảng loạn chui tọt vào trong.
Trong cửa hàng bật điều hòa, sự nóng bức cả người phút chốc đã biến mất.
Dư Thính đẩy một chiếc xe mua hàng nhỏ, tùy ý ném
vào trong đó hai thùng sữa tươi và thực phẩm dinh dưỡng, vẫn chưa đủ, nhưng Dư Thính lại không vừa mắt hộp quà ở trên giá.
Hộp quà hơi cao, với chiều cao của cô thì căn bản là không với tới.
Dư Thính quét mắt một vòng, nhìn thấy một nhân viên đang sắp xếp kệ hàng bên cạnh, cô vẫy tay: “Xin chào, làm phiền anh lấy giúp tôi thứ kia với.”
Nhìn bóng lưng thì thấy anh ta rất trẻ, dáng người cao, chỉ cần với tay một cái là được.
Thế nhưng khi anh ta quay đầu lại, Dư Thính sững sờ ngay tức khắc.
— Quý Thời Ngộ.
Dư Thính nhìn chiếc tạp dề màu lam sẫm trên người anh ta, không tưởng tượng được con cưng của trời sẽ uốn gối đến những nơi như này để kiếm sống.
Theo lý mà nói thì không nên như vậy, nhà họ Dư đã cho anh ta một chiếc thẻ đủ cho một người bình thường tiêu trong chục năm, tình tiết trong truyện cũng không có đoạn Quý Thời Ngộ ra ngoài làm công thế này, vậy thì là… Anh ta không lấy sinh hoạt phí mà nhà họ Dư cho?
Dư Thính che giấu cảm xúc đi, đưa tay chỉ: “Lấy cho tôi.”
Vẫn là dáng vẻ vênh váo hống hách như trước.
Quý Thời Ngộ im lặng không lên tiếng đi lấy hộp quà, động tác vội vàng, lực lại mạnh, không cẩn thận chạm vào hàng hóa bên cạnh, chỉ nghe thấy bang bang bang vài tiếng, các hộp quà đổ xuống, toàn bộ đều đập vào người Dư Thính, đầu cũng bị đập cho ong hết cả lên.
Dư Thính ôm lấy cái đầu bị đau, khẽ cắn môi dưới: “Quý Thời Ngộ, anh cố ý!”
Quý Thời Ngộ sững sờ.
Vành mắt cô đỏ lên, cầm đồ trên giá định ném về phía mặt anh ta. Quý Thời Ngộ phản ứng có điều kiện, nghiêng đầu nhắm mắt, chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Thế nhưng Dư Thính lại không ném.
Cô giơ cao cánh tay, chầm chậm để cái chai về lại chỗ cũ, sau đó cúi người xuống, ôm một hộp quà trong đó lên.
Dư Thính đi lướt qua vai, một mùi chanh dễ ngửi phảng phất trong không khí.
Đi được hai bước, Dư Thính lại dừng lại, giọng điệu khô khan: “Nếu như anh thật sự có sự kiêu ngạo thì nên học hành cho cẩn thận, thi vào một trường đại học tốt, đợi sau này kiếm đủ tiền rồi thì trả lại cho chúng tôi, chứ không phải là dùng cách này để chứng minh sự tôn nghiêm của mình.”
Dư Thính nói xong thì đi về phía quầy thu ngân: “Tính tiền.”
“Thính Thính, cậu mua xong chưa?”
“Ừ, chúng ta đi thôi.”
Dư Thính xách túi lớn túi nhỏ, đầu không ngoảnh lại, bước ra khỏi cửa hàng.
Chân trước cô vừa đi khỏi thì chân sau có người bước vào.
“Thật ngại quá, A Ngộ, hơi chậm trễ một chút.” Bạn học nam cầm bộ đồng phục lên, mặc vào: “Bố mình đồng ý để cậu làm việc ở đây, còn về tiền lương…”
“Không cần nữa.”
Chàng trai sửng sốt: “Hả?”
Quý Thời Ngộ cúi xuống sắp xếp lại hàng hóa vừa bị rơi xuống lúc nãy. Một chiếc bông tai hình cherry nho nhỏ nằm ở trong góc, anh ta vươn tay nhặt lên, lắc nhẹ, tâm tư giống như quả cherry đang lắc qua lắc lại không ngừng.
Anh ta vốn cho rằng rời khỏi nhà họ Dư sẽ thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng…
Hiện thực lại không giống như mong muốn.