"Nhậm Hiền Tề trẫm trước khi đi căn dặn ngươi bảo vệ nàng ấy, ngươi bảo vệ thế này sao, đồ vô dụng."
"Úc đệ, huynh xin lỗi." Liêm Trinh gương mặt tái nhợt ngẩng nhìn Huyền Kỳ, lòng bàn tay áp vào mu bàn tay Huyền Kỳ mong muốn hắn buông tha cho mình, thế nhưng Huyền Kỳ càng dùng lực siết chặt hơn.
Liêm Trinh thở không nổi bật ho sặc sụa.
Hốc mắt tiết đầy nước.
"Ặc...Khụ khụ khụ..."
Lúc này Úc Huyền Kỳ mới chịu nới lỏng tay.
Thừa Hoan, Tạ công công một bên đứng nhìn, biểu tình vặn vẹo đầy trên nét mặt.
Thánh thượng nổi giận nào có ai ngu dám nhảy vào can ngăn.
Cơ mà Liêm Trinh dù gì cũng là hoàng huynh của thánh thượng, còn đang bị thương trọng tới nuốt cơm không nổi, thánh thượng lôi kéo hạch sách thế này cũng tàn nhẫn với người ta quá rồi.
"Hoàng thượng xin người bớt giận.
Bọn Thất Sát đó đến như vũ bão, đi như gió lốc.
Thân thủ mau lẹ chớp nhoáng, kẻ dùng độc, kẻ phóng ám tiễn, kẻ độn thổ, kẻ tàn hình.
Cấm vệ quân ngã như bùn nhão sắt vụn, một mình vương gia căn bản đấu không lại chúng, cũng vì cố gắng chống đỡ bảo vệ trước công chúa Dạ Sương mà suýt chút nữa mạng vương gia cũng không còn.
Hồ thái y nói vương gia dụng công quá độ bị tổn hại kinh mạch nghiêm trọng, trong vài tháng tới khó mà khôi phục được.
Hoàng thượng xin người đừng trách vương gia nữa."
Vẫn là Tạ công công mượn thâm niên trong cung mà to gan khuyên nhủ vài câu công bằng bên cạnh Huyền Kỳ.
Chẳng biết Huyền Kỳ nghe có lọt tai chữ nào không, ánh mắt hắn dịu nhu xuống hơn.
Buông tay cũng là đẩy mạnh một cái, Liêm Trinh yếu ớt ngã ập xuống giường nệm, run cầm cập.
"Hừ, chẳng được tích sự gì cả.
Dưỡng lành thương rồi ngươi tốt nhất hãy biến đi." Huyền Kỳ trợn mắt giận dữ sau đó quay đầu rời khỏi phòng để lại nam tử trắng trẻo nằm co ro trên giường tay siết chặt lớp chăn, hai hàm răng cắn vào nhau tới bật máu.
Thừa Hoan còn nhìn thấy tấm chăn lấm tấm nước thi nhau đang nhỏ xuống, nam nhân trên giường đau đớn vẫn tận lực kềm nén không phát ra một tiếng kêu than.
Phải yêu thương tôn thờ đối phương tới nhường nào để dằn vặt khổ sở như vậy.
Thừa Hoan nghĩ cũng không dám nghĩ, trong mắt như chứa phải cát có chút khó chịu, y bèn quay người đuổi theo Úc Huyền Kỳ.
Chưa đầy mấy bước đã nhào tới nắm lấy bàn tay hắn, trên dãy hành lang, Tạ công công cả kinh trố mắt dòm.
Dám nắm tay hoàng thượng đây chính là đại nghịch.
Thừa tướng quân mất trí rồi sao?
Chẳng để tâm tới người già còn đang há mồm dòm.
Thừa Hoan ngẩng nhìn Huyền Kỳ, ngay thẳng nói: "Hoàng thượng, ngươi đổ trút hết mọi chuyện lên đầu tên đó, có phải ngươi cũng thích hắn ta có phải không? Ngươi trả lời ta đi."
Thừa Hoan kích động lớn tiếng.
Nói ra lời không nên nói, dùng từ không nên dùng.
Tạ công công tái xanh mặt mũi cả kinh, cư nhiên Thừa tướng quân xưng hô vô lễ, với thân phận thấp bé của y đại tội chém đầu.
Tru di cả tộc.
Huyền Kỳ quả nhiên mặt đầy hắc tuyến hung ác kéo y tới, dùng bàn tay còn lại bóp chặt lấy sau gáy cổ y, rít gằn: "Thừa Hoan ngươi nói gì lặp lại lần nữa?"
"Ta nói ngươi thích tên ma men đó." Thừa Hoan chết không nhờn, trừng mắt đáp lại.
Tuy nhiên hốc mắt y đã đỏ hoe.
Y chính là ghen đến mù quáng, lửa nóng bốc quanh người.
Y nhận ra Huyền Kỳ tàn bạo với ai chính là để ý tới kẻ đó.
"Thừa Hoan, sủng ái ngươi mấy ngày ngươi liền quên đi thân phận mình ở nơi nào rồi.
Để trẫm nhắc cho ngươi nhớ."
Huyền Kỳ dứt lời lệnh Tạ công công sai người mang roi da tới.
Ngay dưới mái hiên trên dãy hành lang dài, Huyền Kỳ cầm roi quất xuống tự tay trừng phạt y.
Thừa Hoan không dám bỏ chạy hay phản kháng, quỳ yên trên nền chịu trận.
Từng nhát roi mạnh bạo giáng xuống máu bắt đầu rịn ra đỏ ướt lưng, Thừa Hoan cắn răng nhịn đau, những nhát roi cơ hồ đánh thẳng vào tâm hồn y, khiến hồn y tan vỡ.
Tru????ệ???? ha????? Tì???? ????ga???? tra????g chí????h { T r????????tru????ệ????.v???? }
Đằng sau lưng y phục rách ra da thịt bầy nhầy bê bết máu, đằng trước nước mắt trực rơi, nhỏ nền tọc tạch.
Úc Huyền Kỳ vẫn không có ý định