Phu quân...
Huyền Kỳ phu quân...
Chàng đừng chết...!đừng rời xa thiếp...
Phu quân...
Phu quân...
"Không..."
Raika bật thét lên choàng tỉnh mộng, mồ hôi ướt đẫm trán.
Nàng vừa mơ thấy phu quân toàn thân đẫm máu, thoi thóp sắp chết.
Không xong rồi.
Phu quân xảy ra chuyện rồi.
Từ nhỏ tánh linh của nàng đã khá mạnh, bao nhiêu lần gặp ác mộng đều trở thành sự thật.
Lần này...!lẽ nào...!lẽ nào...cũng là sự thật.
"Phu quân! Không, không phải vậy đâu."
Raika hoảng loạn gào lên khoảnh khắc xoay người toang rời khỏi chiếc lồng sắt khổng lồ treo lủng lẳng trên cao.
Cơ mà vừa chạm vào thành lồng đã liền bị đẩy dội ngược trở vô.
Nàng ngã uỵch xuống kêu lên đau đớn.
Khóe môi rách ra gỉ máu.
Nhưng bấy nhiêu cũng không đau bằng trái tim của nàng lúc này.
Trái tim đập điên cuồng như muốn nứt rạn bởi vì nhớ nhung.
Mấy ngày qua nàng nhớ phu quân, nhớ con thơ, nhớ mọi người ở hoàng cung.
Muốn rời khỏi nơi này nhưng không còn kịp nữa.
Đây là chiếc lồng hàn yêu, pháo bảo của đạo sĩ bậc thượng.
Càng thi triển pháp lực càng mau chóng tiêu hao cạn kiệt.
Bủn nhũn chân tay.
Hết nằm rồi ngồi hết thức rồi ngủ ngoài ra nàng còn có thể làm gì.
Chung quanh hang động tối om mờ mịt.
Nàng chẳng biết mình đang địa phương nào.
Nhớ lại đêm hôm ấy ở Thanh Phong cung trong nội phòng êm ấm cùng phu quân.
Có một mũi tên đã phóng vào vách cửa ghim theo mảnh giấy cùng chiếc mặt nạ da người dính đầy máu tươi.
Nàng lật đật mở ra xem.
Trên đó vỏn vẹn vài ba chữ rắn bò: "Muốn cứu mạng thái tử Bạch Long thì mau đuổi theo ta."
Raika ngó nam tử tuấn tú đang nằm ngủ say trên giường sau cơn hoan ái.
Sợ chàng lo lắng nàng lật đật để lại vài dòng sau đó tức tốc đuổi theo hắc y nhân.
Đuổi ra tới Vọng Thác lâm thì chung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều khói trắng xông vào mũi mờ mờ ảo ảo chẳng còn thấy đường, biết mình đang hít phải khói mê Raika lật đật thi triển pháp thuật rời khỏi khu rừng.
Từ phía sau một bàn tay đã thình lình đập mạnh vào gáy cổ nàng.
Raika ngã xuống chìm vào vô thức.
Mải tới khi tỉnh dậy đã phát hiện ra bản thân ở trong chiếc lồng này.
Vô phương chạy thoát.
Nàng mắc bẫy một cách hớ hên dễ dàng.
"Hắc hắc." Raika tự cười cho chính mình ngu ngốc.
Đã vậy mấy ngày nay không có miếng cơm giọt nước nào vào bụng.
Nếu chẳng phải còn nội đan hộ thể e nàng đã kiệt quệ chết từ lâu rồi.
Nhưng nàng còn đang mang thai miễn cưỡng cũng không thể duy trì được thêm mấy ngày, cái thai sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng cũng sẽ chết.
Mấy ngày nay nàng la hét tới khảng cổ cũng chẳng ma nào xuất hiện cứu nàng.
Chung quanh chỉ toàn vách đá vọng lại âm thanh thê lương bi thống.
"Hức ức...!Phu quân thiếp nhớ chàng, thiếp hối hận vì đã rời xa chàng, vì đã hành động nông nổi.
Chàng có biết thiếp đang bị giam cầm ở đây không mau đến cứu thiếp.
Huyền Kỳ phu quân...!Thiếp nhớ chàng lắm, mong chàng bình an vô sự.
Mong gia đình chúng ta đoàn viên ngọt ngào."
"Huyền Kỳ phu quân...!chàng có nghe không thiếp đang gọi chàng.
Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng...!hu hu hu..."
Raika nằm co ro ở giữa chiếc lồng khổng lồ, mơ ước viễn cảnh trùng phùng.
Mơ thấy phu quân xuất hiện mỉm cười với nàng.
Ôm nàng vào lòng.
Những giọt nước mắt lăn dài theo khóe mi cay.
Raika ấm ức chìm dần vào giấc ngủ.
....
"Raika dậy, dậy đi Raika."
Chẳng biết qua bao lâu có tiếng gọi truyền tới bên tai, có bàn tay ai đó đang lay thức mình.
Raika mơ màng mở mắt.
Nhận ra mình đang nằm ngủ ở giữa rừng rú Vọng Thác lâm.
Thái tử Bạch Long đang gọi mình.
Chung quanh còn có cả Liêm Trinh và Thừa Hoan nữa.
Xảy ra chuyện gì vậy sao nàng thoát khỏi lồng giam đó.
Sao nàng lại ở đây?
"Bạch Long sư huynh huynh có bị thương không, huynh có sao không? Còn nữa Liêm Trinh, Thừa Hoan sao hai ngươi lại ở đây, là các ngươi cứu ta và Bạch Long sư huynh ra ngoài sao? Các ngươi ở đây còn Huyền Kỳ phu quân đâu rồi, chàng ấy có đến cùng các ngươi không?" Raika mừng rỡ tuôn luôn một tràng câu hỏi.
Dáo dác nhìn chung quanh háo hức kiếm tìm thân ảnh quan trọng.
Ba nam nhân