Chạng vạng mây đen kéo tới giăng bủa bầu trời xám xịt nhóa nhem.
Không khí ngày càng lạnh lẽo, gió thổi ào ào.
Xứ sở linh thiêng huyền bí.
Xứ sở rộng lớn xa lạ.
Hồ nối hồ, rừng lá kim nối rừng lá kim thung lũng toàn hoa và rắn.
Hết hồ con trong xanh như gương soi một vùng đất rộng lớn nữa lại hiện ra.
Núi non trùng điệp u trầm.
Nơi đỉnh núi cao nhất có một tòa lâu đài tọa lạc ở lưng chừng uy nghi tráng lệ.
Khói sương mờ ảo vấn quanh.
Trong lâu đài cổ kính binh lính canh phòng nghiêm ngặt, hộ vệ từng đội nối dài.
Ruồi muỗi cũng đừng mong ve vãn.
Trong căn phòng xa hoa, trên chiếc giường trắng muốt, chăn ấm nệm êm.
Nam tử lãnh diễm vẫn còn say giấc nồng chìm vào cơn mộng mị.
Bờ môi đỏ như máu hết tỉnh rồi mê hết mê rồi lại tỉnh.
Trong cơn mê man cứ gọi tên một người con gái, mà hễ tỉnh lại là lại tìm cách rời chân đi.
Mấy lần té xuống giường, mấy lần bò ra tới cửa đều bị tì nữ hoặc binh lính phát hiện được la toáng lên gọi chủ nhân tới.
Vết thương cũng vì thế mà động rách ra hoài không cách nào lành nổi.
Lo sợ Huyền Kỳ sẽ cạn máu mà chết, thái tử Hoa Xà chỉ đành trói tay chân hắn vào góc giường.
"Raika...!Raika ơi...!nàng đừng đi..."
Huyền Kỳ mê sảng gọi ái nhân trong mộng mị, bờ mi ẩm ướt dòng lệ tuôn rơi.
Hắn khóc cả trong mơ.
Raika chưa từng nhìn thấy Huyền Kỳ khóc bao giờ khoảnh khắc bước vào phòng nhìn thấy nam tử rơi lệ, nàng sửng sốt phiêu lâng.
Trái tim như bị ai hung hăng đâm cho một nhát.
"Phu quân..."
Raika sà tới bên giường, sà vào trong lòng nam tử lãnh diễm, tha thiết gọi chàng, mong chàng mau tỉnh lại.
"Phu quân chàng làm sao thế này, chàng mau tỉnh lại đi phu quân.
Thiếp đến rồi.
Thiếp đến rồi đây.
Thiếp xin lỗi chàng a phu quân hu hu hu..."
Nhìn Huyền Kỳ tiều tụy xác xơ, còn bị cột xích trói tay chân, ổ bụng quấn băng loang thấm máu.
Raika vừa tháo dây trói cho chàng vừa khóc thút thít, trái tim nàng đau đớn lắm.
Có người lay gọi mình, có khí tức quen thuộc kề cận tấc gang.
Úc Huyền Kỳ cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đôi mắt mệt mỏi mở ra nhìn thấy nàng Huyền Kỳ ngơ ngác nước mắt lần nữa tuôn rơi.
Bởi hắn lại tưởng bản thân đang nằm mơ.
Hắn không biết đã mơ thấy nàng bao nhiêu ngàn vạn lần.
Chỉ khác là lần này bên má nàng có một vết xướt, dù cho không phải thật Úc Huyền Kỳ vẫn cảm giác đau lòng.
"Raika...!Raika ơi...!ta chết trong giấc mơ được không, ta xin cứ như thế này mãi được không ta sẽ không chạm vào nàng.
Nàng đừng rời khỏi ta nhé." Huyền Kỳ muốn chạm vào má Raika lại khẽ thu tay về vì mấy lần hắn mà chạm thì nàng đều tan biến mất.
Hiện tại hắn rất sợ, rất sợ.
Raika có ngày nhìn thấy mặt yếu đuối này của Huyền Kỳ.
Nàng hạnh phúc muốn vỡ tim chết thôi.
"Huyền Kỳ phu quân đây không phải mơ thiếp đến rồi, thiếp đến với chàng rồi đây.
Phu quân." Raika sờ vào mặt Huyền Kỳ, vuốt ve gương mặt hắn.
Da thịt ấm nóng đụng chạm Huyền Kỳ chớp mắt kinh hỉ, nàng còn đánh rơi một giọt nước xuống bờ môi hắn thấm mặn ướt át.
Đây không phải mơ.
Đúng là nàng thật rồi, nàng bằng xương bằng thịt.
"Raika, Raika, Raika ơi.
Ta nhớ nàng, ta nhớ nàng." Huyền Kỳ òa lên như một đứa trẻ thình lình kéo Raika xuống hai tay bưng lấy mặt nàng hôn hít khắp chốn.
Này mắt này môi không bỏ sót chỗ nào.
"Ưm...ư..." Raika bất ngờ muốn đẩy Huyền Kỳ ra nhưng không nỡ.
Cuối cùng cả người mềm nhũn vô pháp chống cự.
Huyền Kỳ thọc đầu lưỡi vào sâu bên trong càn quét khuấy đảo, tóm lấy chiếc lưỡi mềm nộn của nàng núc lấy núc để điên cuồng không tiết chế.
Nước bạc chảy tràn cả ra ngoài khóe miệng của nàng.
Raika rên rỉ ngây dại, vòng tay ôm lấy Huyền Kỳ hoàn toàn quên đi tất cả.
Quên Hy đang ở ngoài kia canh phòng, quên binh lính viện trợ có thể ùa tới bất cứ lúc nào.
Nàng tha thiết hồi đáp phu quân, chìm trong hơi thở đê mê của chàng mang lại.
"Raika ơi, đừng rời khỏi ta.
Muốn nàng.
Raika...!haa..."
Môi lưỡi ướt mềm vấn vít.
Huyền Kỳ vừa ôm hôn Raika vừa xoa đầu tóc nàng, hơi thở cả hai nặng nề quấn rịn lấy nhau, nơi nào đó cương nóng muốn phỏng.
Raika nằm trên người Huyền Kỳ run rẩy khóc ngất.
Huyền Kỳ nhẹ nhàng lên xuống nhẹ nhàng duyện hôn, ôm ấp nàng hôn luôn vệt xướt trên bờ má nàng cõi lòng đau nhói.
Raika...
Hoan ái còn chưa thỏa.
Huyền Kỳ nén lòng đem Raika dậy sửa sang y phục chỉnh tề lại cho nàng.
Raika lảo đảo ngã vào trong ngực hắn, bật ho sặc sụa.
Giờ Huyền Kỳ mới để ý tới bờ môi tái nhợt của nàng.
Người nàng nóng muốn bỏng.
Nàng đã phát sốt rồi.
Phải biết là để lặn lội tới được đây phải vượt qua biết bao chông gai gian hiểm và nàng còn đang mang thai đó.
Vậy mà vừa gặp lại hắn đã lao vào vồ vập không hề để tâm tới sức khỏe của nàng.
Huyền Kỳ lúc này tự thấy bản thân còn không bằng cầm thú.
"Đi Raika ta đưa nàng rời khỏi chỗ này." Huyền Kỳ nén cơn đau từ vết thương nơi ổ bụng.
Hắn vòng tay bế bổng Raika lên tính rời khỏi phòng.
Rầm.
Nào ngờ đâu cánh cửa thình lình mở toang ra.
Thái tử Hoa Xà ập vào phòng nhìn thấy bức tranh ôm ấp tình tứ Úc Huyền Kỳ bỏ trốn cùng ái thê, bản thân hắn y phục còn chưa chỉnh tề, có lẽ vội đi nên cúc áo phía trên quên cài phơi bày lồng ngực hớ hên kiện mĩ, trên còn dính đầy mồ hôi ướt mịn.
Tống Tiêu Phàm nhìn tới đỏ mắt.
"Mợ nó.
Con tiện nhân."
Biết điều gì vừa mới diễn ra trong phòng.
Thái tử Hoa Xà nổi điên lên thình lình vung ống tay áo mang theo luồng nội lực mạnh kinh hồn hất văng phu phụ nhà người ta ngã ra nền.
Chưa kịp để Raika hoàn hồn hay chuẩn bị cái chi.
Thái tử Hoa Xà lần nữa bồi thêm một chưởng nữa vào ngực nàng, máu tóe đầy nền, bờ môi Raika ướt đỏ.
Nàng run rẩy không gượng dậy nổi sau đó ngất lịm đi, trước khi chìm vào vô thức còn nghe tiếng hét của phu quân văng vẳng bên tai.
"Súc sinh buông nàng ra.
Không được động tới nàng ấy.
Súc sinh.
Lão tôn giết chết ngươi.
Buông nàng ấy ra.
Raika.
Raika, Raika..."
Huyền Kỳ điên dại rống gào, vừa dùng hết sức lực đánh đập thái tử Hoa Xà vừa dõi theo bóng dáng người thương.
Song mặc cho hắn la hét khảng cổ thái tử Hoa Xà vẫn giữ chặt lấy hắn không buông, không cho phản kháng.
Quá đau lòng khi chứng kiến Raika bị đánh tới ngất đi, bị đám hộ vệ lôi đi ngày một xa dần khỏi tầm mắt mình mà bản thân thì chẳng thể làm gì để cứu nàng để bảo vệ nàng.
Huyền Kỳ rơi vào cơn khủng hoảng tuyệt lộ, mắt trợn trắng lên đứng tròng rồi ngất đi.
"Huyền Kỳ..."
Thái tử Hoa Xà cả kinh gấp truyền ngự y tới.
Nửa đêm Huyền Kỳ tỉnh lại la hét chửi bới đau khổ cùng cực khi nghĩ đến Raika, nhưng thái tử vẫn trói buột hắn trong xích sắt không cho hắn đi càng không thả Raika ra.
Hắn la hét vùng vẫy một hồi lại kiệt sức ngất lịm.
Hai ngày trôi qua cơm hắn không ăn, nước hắn không uống ngày càng tiều tụy ngày càng xác xơ.
Thái tử Hoa Xà bước vào phòng nhìn hắn chìm trong mê man bờ môi tái nhợt, vết thương nơi ổ bụng vẫn