9.
Trong những ngày qua, tôi luôn nghĩ Bạch Hân hơi kỳ lạ.
Lúc rảnh rỗi không có gì làm thì luôn trốn một mình, khi nào tôi gọi thì mới xuất hiện.
Tuy nhiên, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, trà chiều và mát-xa mỗi ngày đều không thiếu.
Tôi tự hỏi có phải do mình nghĩ nhiều rồi không.
"Xin chào, xin lỗi, con rắn nhỏ của tôi bị bệnh, có thể khám cho nó giúp tôi không?"
Một người phụ nữ rất xinh đẹp bước vào phòng khám, nhìn tôi hỏi một cách thân thiện.
Nghe tin rắn bị ốm, tôi bật dậy: “Để tôi xem!”
Nỗi sợ rắn trước đây dường như đã lặng lẽ biến mất sau khi gặp Bạch Hân.
Tôi đeo khẩu trang và găng tay, đón lấy con rắn nhỏ từ trong tay người đẹp, tôi cảm thấy con rắn này có nét giống Bạch Hân, lại nghĩ nhiều rồi sao...
"Hai ngày nay nó không ăn uống gì, không biết có phải bị bệnh không, làm phiền bác sĩ Châu rồi.”
Tôi đưa tay ra kiểm tra sơ qua thân rắn, không thấy gì bất thường.
"Tôi sẽ đưa nó đi kiểm tra kỹ thêm."
Sau khi có kết quả kiểm tra chi tiết, tôi mang rắn nhỏ đi tìm người đẹp, cô ấy đứng ở cửa, không biết là đang nói chuyện với ai.
Khi tôi vừa đến gần, chưa kịp lên tiếng thì cô ấy đã xoay người lại, bước chân sang một bên.
Mỉm cười rất dịu dàng, “Đã ổn chưa?”
Tôi dừng một chút rồi gật đầu, “Tạm thời không có vấn đề, có thể là do nhiệt độ hoặc độ ẩm có vấn đề.”
"Tôi sẽ viết lại vài thứ cần chú ý, dựa theo mấy việc này chắc sẽ ổn thôi."
Người đẹp nhận lại con rắn và cầm lấy tờ ghi chú trong tay tôi.
Sau đó mỉm cười, "Bác sĩ Châu rất đẹp."
Tôi ngẩn ngơ một giây, ngượng ngùng đáp: "Cảm ơn, cô cũng rất đẹp."
Cô ấy đột nhiên tiến lại gần, hàng mi dài rung rinh, “Bác sĩ Châu, có thể cho tôi thông tin liên lạc không.”
“Hả?” Tôi thấy hơi bối rối.
"Nói không chừng tương cần trao đổi thêm thông tin." Cô ấy chớp chớp mi.
Tôi đã không nhận ra điều gì lạ cho đến khi lấy mã QR ra và quét.
Đây có được coi là...đẹp mê hồn không?
Xử lý xong con rắn nhỏ của người đẹp, tôi chuẩn bị tan làm, bước vào văn phòng nhìn Tiểu Hắc ngoan ngoãn quấn lấy túi xách của mình, đột nhiên bật cười.
Đi đến nhẹ nhàng vuốt v e trán của nó, "Ngươi buồn ngủ sao?"
Bạch Hân ngẩng đầu, ngoan ngoãn dụi dụi vào lòng bàn tay tôi, "Ừ."
Tôi cho rắn vào trong túi, cúi đầu, vô tình nói: "Tôi phát hiện gần đây hình như ngươi ngủ hơi nhiều."
"Phải không?" Nó không nhìn tôi.
Tôi gật đầu, gõ nhẹ lên đầu rắn,
“Ngủ đi.”
Thân rắn đột nhiên thoát ra, quấn lấy cổ tay tôi, khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của tôi, nó vùi đầu vào dưới thân.
"Tôi, tôi muốn ngủ ở đây."
Tôi không nhịn được cười, "Được."
Buổi tối, nhìn Bạch Hân đã ngủ từ sớm, tôi bước qua muốn chạm vào nó trước khi đi ngủ.
Lúc ngón tay vừa chạm vào đầu rắn, tôi giật mình.
"Bạch Hân! Bạch Hân! Ngươi bị sốt, mau tỉnh lại!"
Nó chầm chậm ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia sáng yếu ớt.
Thầm thì nói: "Chi Chi, tôi khó chịu quá."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Cẩn thận cầm nó trong lòng bàn tay, giọng nói của có chút run run, "Tôi.. để tôi đưa ngươi đến bệnh viện."
Mắt nó nhắm lại, "Không sao đâu, tôi chỉ cần ngủ."
"Chi Chi, em đừng lo lắng."
Sau đó, trực tiếp thiếp đi.
Tôi vội đứng dậy, cho vào túi rồi lao ra ngoài thật nhanh.
Ngay khi tôi bước ra khỏi nhà, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn tôi lại.
"Chi Chi, anh biết rằng em nhất định còn quan tâm đ ến anh. Có phải thấy anh đến nên em ra ngoài tìm anh đúng không?”
Tôi nhìn Dư Đồng phía trước, chạy thẳng qua mặt hắn.
Bây giờ tôi không có thời gian để nói chuyện với tên này.
Tên khốn này đột nhiên nắm lấy tay tôi, bực tức nói: "Châu Chi! Em nhẫn tâm thật đó!"
“Tôi đã hạ mình níu kéo em, em còn muốn thế nào nữa.”
Nhìn Bạch Hân trong túi, tôi cố hết sức thoát khỏi tay hắn, gấp gáp:
“Dư Đồng, hôm nay tôi không có thời gian nói chuyện này với anh, chia tay là chia tay."
"Bây giờ tôi có việc quan trọng phải làm."
Tôi chạy thật nhanh ra ngoài, buổi tối trên đường hầu như không có xe, đợi năm phút sau cũng không đợi được nữa.
Nhanh chóng chạy về phía bệnh viện thú cưng.
Tôi đã kiểm tra tình trạng của Bạch Hân khi đang chạy, may mắn là nhiệt độ không còn cao nữa.
Có một người đang trực tại bệnh viện, anh ta nhìn thấy tôi đã rất ngạc nhiên, "Bác sĩ Châu, sao chị lại ở đây?"
Tôi không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, nhanh chóng bước đi vào phòng khám.
Ngay khi cầm thiết bị lên, Dư Đồng đột nhiên xông vào. Khi hắn ta nhìn thấy Bạch Hân trên tay tôi, đôi mắt đột nhiên mở to.
"Châu Chi! Chẳng lẽ vì con rắn này mà em phớt lờ anh sao?"
Sau đó, hắn bước nhanh đến định kéo tôi.
"Dư Đồng! Ra ngoài!" Tôi gấp gáp.
Dư Đồng kéo tôi, "Trừ phi hôm nay em hứa sẽ làm hòa với anh, nếu không, anh sẽ không ra ngoài."
Tôi hất tay hắn ra, "Dư Đồng, anh ngây thơ quá!"
"Chúng ta chia tay rồi!"
Dư Đồng có vẻ rất nôn nóng, bước nhanh tới nắm lấy tay tôi, "Châu Chi, em đang tức giận đúng không? Em thích anh như vậy sao? tại sao lại chia tay?”
Tôi muốn thoát khỏi tay hắn nhưng sức tên này quá lớn.
"Dư Đồng!"
Tôi lắc mạnh, cả cơ thể đập về phía sau một cách mất kiểm soát.
Vào khoảnh khắc va chạm, một cánh tay lạnh như băng ôm chặt lấy eo tôi.
Giọng nói lo lắng và yếu ớt, "Chi Chi! Em không sao chứ?"
10.
Tôi quay đầu lại, trong phòng đột nhiên có thêm nhiều hơn một bóng người, tôi sững sờ tại chỗ.
"Anh, anh là?"
Người đó hình như bây giờ mới có phản ứng lại, lo lắng lui về phía sau, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi nhận ra tôi có một cảm giác kỳ diệu là tôi phải đuổi theo người này.
Khi chạy ra ngoài, người đã biến mất.
Tôi nhìn quanh, cuối cùng, tôi thấy bóng dáng anh trong một góc tối, vội vã chạy đến.
"Anh—"
Tôi còn chưa nói xong, anh ấy đã ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ bất an, "Em, em sẽ hận tôi sao?"
Tôi nhìn anh, chầm chậm ngồi xuống, ngập ngừng hỏi: "Bạch Hân?"
Người anh đơ ra một lúc, anh giơ ngón tay lên định giữ cổ tay tôi, nhưng như nhớ ra điều gì, vội vàng rút ngón tay về.
Cơ thể cuộn lại.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như thế này.
Trông không giống một con rắn nhỏ.
Anh trông rất trẻ, vài sợi tóc xõa nhẹ trên trán, xen lẫn một chút màu xanh lam, hẳn là vết xanh trên trán trước đây của anh.
Khác với sự gầy gò và nhỏ bé trong cơ thể rắn, cơ thể người cao hơn tôi rất nhiều.
Đôi mắt có ánh vàng, sống mũi cao, mặt trắng sáng, môi hồng nhạt.
"Anh là Bạch Hân phải không?" Tôi hỏi.
Anh ấy nhìn tôi sợ hãi, "Em, em có sợ không?"
Sau đó, anh ấy lo lắng nói: "Tôi sẽ không làm tổn thương em đâu, thật đó!"
Tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh ấy, chớp chớp mắt, rồi cười nói:
"Ừm, em biết."
Làm sao anh ấy có thể làm tổn thương tôi?
Thật kỳ lạ, khi tôi nhìn thấy anh, tôi không hề sợ hãi.
Ngoài ra, tôi còn cảm thấy đây là điều hiển nhiên.
Anh ấy ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn tôi, "Em, em thật sự tin tôi sao?"
Tôi đột nhiên cười chọc chọc đầu anh ấy, "Nếu không?"
Bạch Hân đột nhiên đứng thẳng người dậy, kéo tôi vào vòng tay của anh,
"Chi Chi, em thật tốt."
Tôi, "!!!!"
[ây ây ây]
Tôi sắp nghẹt thở rồi!
Anh ấy vội vàng buông tôi ra, "Chi Chi, em không sao chứ?"
Mặt tôi đỏ bừng, "Không, không sao đâu."
"Giỏi lắm Châu Chi, hèn gì muốn chia tay với tôi, hóa ra là em có tình mới."
Một giọng nói chói tai vang lên sau lưng, tôi quay đầu
lại, không biết từ lúc nào, Dư Đồng cũng đã đi đến.
Hắn đầy oán hận, "Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi! Châu Chi!"
Tôi định nói, nhưng Bạch Hân đã kéo tôi lại phía sau, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hung hăng như vậy.
"Nói thêm một câu nữa thử xem!"
"Tôi nói đó thì sao, Châu Chi! Cô là cái thứ tra nữ! Thật là sai lầm thì tôi hạ mình đến đây xin lỗi cô, thật đáng xấu hổ!”
"Khai thật đi, khi chúng ta ở bên nhau, cô đã lừa dối tôi rồi đúng không?"
Mỗi câu nói của Dư Đồng đều chứa đầy ác ý.
Tôi nhìn hắn ta và ước gì tôi chưa từng biết đến người này.
"Không được phép nói Chi Chi như vậy!"
Bạch Hân bất ngờ lao tới đấm mạnh Dư Đồng.
Cả hai rất nhanh đã xô xát với nhau.
Tôi sợ hãi, vội vàng chạy tới, "Bạch Hân, đừng đánh nữa!"
"Bạch Hân!"
Sức tấn công của anh ấy rất mạnh, Dư Đồng hoàn toàn không phải là đối thủ, trong vòng vài phút, Dư Đồng đã ngã xuống đất.
Cảnh sát đến, Dư Đồng đứng cùng tôi, tiếp tục hòa giải.
"Này người trẻ tuổi, cho dù có chuyện gì cũng không được đánh nhau. Được rồi, cô gái, chăm sóc hai người bạn trai của cô đi.
Tôi sững sờ một lúc, hai người bạn trai?
Tôi quay đầu lại, Bạch Hân ở bên cạnh đã đỏ mặt một cách vô lý, trên cổ và tai của anh ấy chỗ nào cũng đỏ.
Tôi nhìn nhìn và chớp mắt, "Được."
Bạch Hân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi vô cùng ngạc nhiên.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Bạch Hân vẫn lén nhìn tôi, nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Khi về đến nhà, anh ấy rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng ngón tay nắm lấy tay tôi,
"Vừa rồi em có ý gì?"
Tôi quay đầu lại, cố ý giả vờ không hiểu, " Cái gì?"
Bạch Hân vội vàng, "Chính là, là bạn trai—"
Tôi, "Có không?"
Bạch Hân nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe vì bất bình, tim tôi mềm đi, tôi đang định an ủi thì anh đột nhiên lên tiếng.
"Không sao đâu, dù sao thì anh sẽ nấu ăn cho em."
Tôi, "?"
Không thể không nói tay nghề nấu ăn của anh rắn càng ngày càng tốt, bốn món ăn và một món canh được bày ngay ngắn trên bàn.
Tôi nhìn chiếc bụng nhỏ trên người mình, cảm thấy hơi bất lực, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ tăng cân."
"Thế này là vừa rồi."
Tôi nghĩ Bạch Hân cố tình làm cho tôi say mê tài nấu ăn của anh ấy, sau đó không thể rời xa anh được.
Sau khi ăn xong, anh bắt đầu rửa bát, lau bàn, quét dọn nhà cửa rất chăm chỉ, nhân tiện giặt luôn quần áo.
Cuối cùng, anh ấy cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh tôi, ngượng ngùng,
"Muốn, em muốn mát xa không?"
"Được."
Tôi quay người lại theo thói quen.
Khi anh ấy đặt tay lên vai tôi, tôi chợt nhận ra sự khác biệt.
Khác với cơ thể của một con rắn, những ngón tay của anh mảnh mai và mạnh mẽ, mùi nước giặt giống với mùi của tôi thoảng qua hơi thở của anh ấy, và, cơ thể anh ở ngay sau tôi, cảm giác hiện diện rất mạnh mẽ.
Loại hành động thân mật này...
Mặt tôi đỏ bừng lên, cảm giác bỏng rát, cuối cùng không nhịn được, bật dậy khỏi sô pha lao ra ngoài.
"Em, em đi tắm!"
Đêm khuya, tôi nhìn Bạch Hân ngoan ngoãn ngồi ở trong ổ chờ, có chút buồn cười nói.
"Bây giờ anh đã là con người, vì vậy anh không thể ngủ trên chiếc giường nhỏ đó được nữa."
Bạch Hân nhìn chiếc giường rắn, rơi vào trầm tư, giây tiếp theo sau đó, anh ấy biến lại thành một con rắn nhỏ.
Tôi「?????」
Bạch Hân vui vẻ nói: "Chúc ngủ ngon."
Tôi, "..."
"Chúc ngủ ngon."
Tôi bị hơi nóng đánh thức, luôn cảm thấy như bị quấn chặt trong lò sưởi.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái đuôi rắn lớn, giật mình đến mức suýt hét lên.
Quay đầu lại, thấy Bạch Hân nằm bên cạnh, phần trên cơ thể vẫn là người, nhưng phần dưới là một cái đuôi rắn lớn.
Đuôi rắn quấn quanh người tôi, như sợ tôi bỏ chạy.
Nhưng kỳ lạ là tôi không thấy khó chịu, cũng không thấy gò bó.
Hơn nữa, hình như anh ấy sợ tôi bị cảm, nhiệt độ của lớp vảy rắn trên người tôi rất ấm.
May mắn là tôi đã xem ‘Truyền thuyết về Bạch Xà’ khi còn nhỏ nên đã có một mức độ chấp nhận nhất định đối với loài nửa người nửa rắn.
Nếu không, có thể là đã sợ hãi đến mức xuất hồn.
Tôi quay đầu lại nhìn Bạch Hân đang ôm chặt tôi trong vòng tay, không hiểu sao hai má tôi đỏ bừng.
Anh ấy, thật là đẹp quá đi—
Đột nhiên, Bạch Hân mở mắt ra, đôi mắt nâu vàng ngây thơ nhìn tôi, còn vương chút mơ hồ sau giấc ngủ.
"Chi Chi em đói chưa? Anh đi làm bữa sáng."
Dứt lời đã chuẩn bị xuống giường.
"Chờ đã," tôi vội vàng ngăn lại, có chút buồn cười nói: "Mới năm giờ, ngủ thêm một lát đi."
"Ồ." Anh mơ màng thả người nằm xuống, đuôi rắn quấn quanh người tôi.
"À thì, nhiệt độ của anh hơi cao, em hơi nóng, ngủ không được." Tôi chần chờ lên tiếng.
Anh ấy nhanh chóng hạ nhiệt độ của mình xuống, ngơ ngác hỏi tôi, "Thế này thì sao?"
Tôi gật nhẹ đầu, "Được rồi."
Anh ấy ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Tôi: Tôi có nên ngủ tiếp không?