Rượt đuổi một hồi, Kim Huyền cuối cùng cũng thành công vác được Tiểu Thanh trên vai.
“Khốn kiếp, họ Kim kia!!! Mau thả ta xuống!!!!” Tiểu Thanh gào lên, tay đấm vào lưng hắn nhưng lực thì không khác gãi ngứa là mấy.
Được rồi… Nàng thừa nhận là nàng không nỡ đánh hắn, không muốn làm hắn bị thương.
Nhưng mà cũng đừng có vác nàng như bao gạo thế này chứ! Thật mất mặt!!!
“Muốn ta thả nàng xuống sao?” Kim Huyền vác Tiểu Thanh trên vai bước chân bình ổn đi xuống núi, giọng không nghe ra vui buồn.
Tiểu Thanh: “Đúng vậy.”
“Nằm mơ.” Kim Huyền chậm rãi phun ra hai chữ.
Tiểu Thanh nghe câu trả lời của hắn xong suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra một búng máu.
Mẹ nó!!! Cái tên chết dẫm này!!! Thật muốn cho hắn một cước bay xa mà.
“Ngươi còn không thả ta xuống thì đừng trách ta trở mặt!!!” Tiểu Thanh tiếp tục gầm gừ.
“Vậy nàng trở mặt thử cho ta xem!” Kim Huyền thuận miệng đáp, không hề coi lời đe dọa của Tiểu Thanh vào mắt.
Tiểu Thanh: “!!!!”
Tên này thực sự cho rằng nàng không dám làm gì hắn thật sao??? Có khinh nhau quá không vậy???
…
…
…
…
…
Cuối cùng là Tiểu Thanh không dám làm gì hắn thật, nhận mệnh để mặc hắn vác đi.
Nàng cảm thấy bản thân càng ngày càng không có tiền đồ.
Phùng Tiểu Thanh ơi là Phùng Tiểu Thanh, ngươi bị họ Kim này ăn đến gắt gao mất rồi.
Không có Tiểu Thanh ồn ào, bầu không khí liền im lặng đến quỷ dị.
Kim Huyền thấy nàng im lặng liền