Ở một góc khuất, có hai người luôn dõi theo bóng Tiểu Thanh và Hiểu Lam cho đến khi khuất hẳn.
Người thiếu niên tựa người vào gốc cây, một bộ dáng cà lơ phất phơ trêu đùa ông lão: “Đã từng tuổi này còn đi lừa một tiểu cô nương ngây thơ, người a~ thật chẳng ra làm sao nha!”
“Lừa? Ta sao?” Ông lão trưng ra vẻ mặt ta là người thành thật.
“Hồ ly a~ Đi kể chuyện vớ vẩn không phải lừa bịp thì là gì?” Thiếu niên vẫn giữ bộ dáng bất cần.
“Ngươi mới vớ vẩn! Đó là chuyện có thật, ngươi dám nói không có cho ta xem!!!!” Ông lão ‘nhẹ nhàng’ nhìn thiếu niên một cái.
“Chuyện đó có thật nhưng hồ ly nghìn tuổi ngài cũng không nên chêm vào đoạn sau chứ? Rõ là thiếu nữ kia bị cô phụ nên uất ức thành bệnh cơ mà! Cái gì gọi là thiếu niên bị mất trí??? Lừa bịp!!!” Thiếu niên hừ mũi khinh thường.
“Ngươi không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển à? Kể trắng trợn như thế chẳng khác nào hủy đi niềm tin vào tình yêu của tiểu cô nương nhà người ta? Muốn đi hủy hoại mầm non à tên đần này!! Còn cái gì mà hồ ly, không có tôn ti trật tự!! Muốn chép kinh thư thêm vài nghìn lần sao???” Ông lão trừng mắt nhìn thiếu niên.
“Thái thượng hoàng anh minh, chất nhi không dám, không dám nữa!!” Thiếu niên bày ra vẻ mặt chân chó ăn năn hối lỗi.
Ông lão được gọi Thái thượng hoàng tỏ vẻ ta không thèm so đo với ngươi: “La Lam Chân Thịnh, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn có lần sau thì cút về Lam Thành đi!!”
“Không cần, ta mới không cần về cái nơi quỷ quái đó, chán chết đi được!!” Thiếu niên được gọi La Lam Chân Thịnh kêu rên.
“Vậy thì mau biết điều vào cho ta.
Nếu không La Lam Chân Cơ ta không ngại đá ngươi về Lam Thành làm chân sai vặt cho La