Đô chỉ huy sứ cổng thành tây họ La tên một chữ Thành, là một người trẻ tuổi, thân hình rắn rỏi cao ngất, mắt sắc mày rậm, gương mặt góc cạnh.
Hắn mang trên mình một bộ khôi giáp bạc sáng chói dưới ánh mặt trời.
Bên hông mang bội kiếm, hào khí quanh thân.
Một người như vậy chính là hình mẫu lý tưởng của các tiểu cô nương, hèn gì mà mấy tên lính canh cổng nhìn nàng bằng ánh mắt ám muội đó.
Tiểu Thanh cảm thấy thật bất lực cũng không tiện giải thích nhiều lời nên nhắm mắt làm ngơ, kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ.
Bất quá như vậy nàng càng dễ hành động hơn, không phải không có chỗ tốt.
Tiểu Thanh điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh chờ người nọ tới gần.
La Thành đến gần, nhíu mày nhìn hai vị cô nương trước mặt: “Xin hỏi, hai vị là..?”
“Chào La đô sứ, cái đó…” Tiểu Thanh lễ độ lên tiếng rồi lại ý nhị nhìn ra sau.
La Thành nhìn theo nàng liền thấy một bầy hóng chuyện sau lưng hắn.
La Thành giật giật khóe miệng.
Mấy tên tiểu tử này…
Hắn trừng mắt một phát, một đám hóng hớt lập tức tản ra, đi về vị trị của mình.
Sau khi thấy đã đuổi được đám lính đi, La Thành quay lại nhìn Tiểu Thanh ra hiệu có thể nói.
Tiểu Thanh cười hiền hòa đưa ra một cái hộp gỗ: “Không biết La đô sứ có thể giúp tiểu nữ chuyển cái này đến cận vệ Hoàng Lân được không?”
Đúng vậy, nàng là định thông qua Hoàng Lân_ cận vệ của Kim Huyền ném trả miếng ngọc này trở về.
Nhưng trước hết là phải qua ải La Thành này đã.
“Đây là..?” La Thành không vội nhận mà