“Vậy được.” Kim Huyền dứt lời liền cúi đầu hôn thêm một cái trên môi nàng còn cố ý liếm một cái.
Tiểu Thanh: “?!?!!”
…
Cái tên khốn kiếp này!!!
Cuối cùng vẫn là Kim Huyền không nhịn được cười thật to.
Tiểu Thanh đen mặt nhìn hắn, thẹn quá hóa giận: “Cười! Còn cười sao? Không được cười nữa!!”
Thấy ai đó lại xù lông nhím lên, Kim Huyền thức thời không cười nữa: “Được rồi, ta không cười, không cười nàng! Bất quá…”
Vẫn là một trận cười thật to… :v
“Kim Huyền!!!” Tiểu Thanh gào lên.
“Rồi! Rồi… Ta không cười!” Kim Huyền ánh mắt cong thành hình trăng khuyết thỏa hiệp.
…
…
…
…
Hai người đấu mắt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta nửa ngày, mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu.
Tiểu Thanh cam chịu lên tiếng trước: “Nhìn cái gì? Còn không leo xuống?”
“Không thích.”
Tiểu Thanh: “…”
Nếu không phải bây giờ tay và chân nàng đều bị hắn giữ, Phùng Tiểu Thanh nàng thề sẽ cho hắn một cước bay xa.
Có ai ngang ngược vậy không chứ?
“Leo xuống!!” Tiểu Thanh trừng mắt.
“Không.”
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngươi như vậy là không định để ta xuất giá à?”
“Xuất giá?” Kim Huyền nheo mắt nhìn nàng, hơi thở tản mát mùi vị nguy hiểm.
“Đúng vậy.” Tiểu Thanh không sợ chết gật đầu thật mạnh.
“Nàng muốn lên kiệu hoa của ai?” Kim Huyền lười biếng hỏi, hỏi cho có, trừ hắn ra dù là tên nào hắn cũng sẽ có một ngàn lẻ một cách khiến người đó chết không thấy xác.
“Tại sao ta phải nói với ngươi?” Tiểu Thanh vênh váo hất mặt lên.
“Vậy nàng nghĩ sao về việc lên kiệu hoa của ta?” Ai đó mặt không đỏ tim không