“Ừm.
Là lễ hội vào ngày mười lăm tháng giêng hằng năm.
Vào ngày này mọi người sẽ ăn bánh trôi, cầu an cầu phước, ở một số đường lớn còn tổ chức ngâm thơ và đoán hình thù trên đèn lồng nữa.
Đặc biệt là khi lễ gần kết thúc, mọi người sẽ viết ước nguyện lên đèn lồng sau đó tập trung ở thượng nguồn sông thả đèn để điều ước có thể thành hiện thực.” Tiểu Thanh vui vẻ nói, hoàn toàn vứt chuyện bực mình gì đó ra sau đầu.
Kim Huyền chăm chú nghe nàng nói, nghe xong lại xoa cằm: “Vậy sao?”
“Ừ… Ừ…” Tiểu Thanh gật gật đầu.
“Hừm…” Kim Huyền nhìn theo đoàn người nhộn nhịp phía trước, suy nghĩ một chút, nở nụ cười yêu nghiệt, nắm tay Tiểu Thanh đi về phía trước: “Chúng ta cùng đi nào!”
“Đi? Đi đâu?” Tiểu Thanh bất thình lình bị Kim Huyền kéo tay nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Đi lễ hội.” Kim Huyền trả lời nàng rồi nhanh chóng kéo nàng hòa vào dòng người đông đúc.
Nhìn bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay nho nhỏ của nàng, Tiểu Thanh không nhịn được đỏ mặt muốn giằng ra nhưng không được.
Nàng còn định nói hắn buông tay ra thì Kim Huyền đã lên tiếng trước: “Đừng giằng nữa! Coi chừng lạc, đông như vậy ta không tìm nổi đâu!”
Tiểu Thanh nghe vậy rất muốn phản bác lại nhưng không hiểu sao chẳng nói nổi câu nào, cứ để mặc hắn nắm tay kéo đi.
Nàng thích hắn, hắn thích tiểu thư… Hắn là hoàng đế Kim Quốc, nàng là nữ thị vệ Bạch Ly quốc… Chỉ bấy nhiêu thôi là đủ để hiểu rằng tình cảm của nàng dành cho hắn là không thể nào có kết cục đẹp.
Nhưng nàng lại không ngăn nổi trái tim mình hướng về hắn…
Nàng… Phải làm sao đây?
Tiểu Thanh bất giác nhìn hai bàn tay nắm chặt kia đến thất thần.
Kim Huyền thấy nàng bỗng nhiên im lặng, không nhịn được quan tâm: “Rắn nhỏ, ngươi sao vậy?”
…
…
…
Đáp lại hắn là một sự im lặng, Kim Huyền nhíu mày, lay lay nàng: “Rắn nhỏ, rắn nhỏ… Ngươi không sao chứ? Rắn nhỏ…”
“Hả?” Tiểu Thanh lúc này mới hoàn hồn.
“Ngươi có sao không? Sao lúc nãy không trả lời ta?”
“Ta không sao.
Chắc tại sáng giờ chưa ăn nên hơi mệt mỏi thôi.” Tiểu Thanh nhanh chóng ứng phó.
Kim Huyền nghe vậy, mày kiếm nhíu chặt, không nói không rằng tiếp tục kéo nàng đi một mạch, miệng còn lầm bầm: “Phùng Tiểu Thanh ngu ngốc!”
Tiểu Thanh bị mắng ngơ người không hiểu hắn ta bực